Từ trong bệnh viện ra ngoài đã gần đến 11 giờ tối.
Phó quan Văn lái xe chở Kiều Vãn đến vùng ngoại thành của Bắc Xuyên, Cố Cảnh Đình có một căn nhà riêng được xây trên sườn đồi của một ngọn núi ở ngoại ô.
Cố Cảnh Đình không phải người Bắc Xuyên, quê anh ở Thượng Hải.
Tạm gác thế lực cá nhân của Cố Cảnh Đình sang một bên, thế lực của nhà họ Cố sau lưng anh tại Thượng Hải cũng tương đối lớn, không chỉ buôn bán với nước ngoài, ông cụ nhà họ Cố lăn lộn cả hai giới hắc bạch đạo, là anh em kết nghĩa với lão đại Thanh Bang, hiện tại được xưng là đệ nhất bang phái, có trăm năm lịch sử tại nước Hoa, còn Cố Cảnh Đình chính là con nuôi của vị lão đại này.
Nghe đồn, vị lão đại này không có con ruột, chỉ có một người con nuôi là Cố Cảnh Đình, đối xử như con ruột, tương lai khả năng cao sẽ giao Thanh Bang vào tay anh.
Lần này, Cố Cảnh Đình tới Bắc Xuyên chẳng qua là để xử lý một chút chuyện riêng, mẹ anh là người Bắc Xuyên, căn nhà riêng này cũng do mẹ để lại cho anh, mỗi dịp đến ngày giỗ của mẹ, anh sẽ trở về ở mười ngày nửa tháng.
Căn nhà với sắc trắng chủ đạo ẩn giữa sườn núi, xunh quanh là rừng cây xanh tốt xum xuê, núi không cao nhưng cũng phải leo một trăm bậc thang mới có thể đến nhà.
Hai bên bậc thang mọc đầy hoa dại không biết tên, lặng lẽ bung nở trong đêm tối.
Phó quan Văn đi phía trước, Kiều Vãn theo sau, ánh trăng rọi lên người cô, vì cô mà toả một vầng sáng trong trẻo lạnh lùng, gương mặt tựa hoa đào tràn đầy vẻ lãnh đạm, không hề mong chờ cuộc gặp mặt với Cố Cảnh Đình, đấy là sự chống đối toát ra từ trong xương tuỷ.
Cô đồng ý với Cố Cảnh Đình sẽ trở thành người phụ nữ của anh, nhưng cô cũng rất rõ ràng, cô chẳng qua chỉ là món đồ chơi mà anh coi trọng, cuối cùng sẽ không có kết quả gì tốt.
Cơ thể có thể dâng tặng anh, nhưng linh hồn cô là tự do, cô chống đối lại Cố Cảnh Đình từ tận đáy lòng.
Chỉ mong bậc thang trước mắt có thể kéo dài vô tận, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là hi vọng xa vời mà thôi.
Sau khi bước lên bậc thang, trước mắt là một cánh cửa sắt nhỏ.
Lúc này, Kiều Vãn mới nhìn rõ kiến trúc trước mắt, ngôi biệt thự ba tầng màu trắng lộng lẫy như một tòa lâu đài Tây Âu cổ kính, phía trước biệt thự là một vườn hoa lớn hình tròn, trong vườn trồng hoa hồng đỏ diễm lệ được cắt tỉa gọn gàng, phong cảnh giống như tranh thuỷ mặc, dưới ánh trăng nhạt vẫn đẹp đẽ không thể tả.
"Kiều tiểu thư, mời theo tôi.
"Phó quan Văn mở cổng sắt, đi trước vào sân.
Kiều Vãn cúi đầu bước sau phó quan Văn, theo anh ta đi vào biệt thự.
Một người phụ nữ trung niên bước ra nghênh đón, tóc búi cẩn thận sau gáy, trên người mặc áo khoác ngắn màu trắng, phía dưới là quần đen, chân đi một đôi giày vải đen, nhìn đã biết là người hầu của nơi này.
"Tứ gia bảo tôi dẫn Kiều tiểu thư đi tắm.
" Người hầu thấp giọng nói với phó quan Văn.
Nghe người hầu nói vậy, Kiều Vãn cắn răng, trong lòng đại khái cũng đoán được tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy đến với cô, không khỏi cảm thấy Cố Cảnh Đình đúng là có qua nhiều nhu cầu về phương diện kia rồi!Tối qua dày vò cô một đêm, sáng nay một lần, buổi tối còn muốn?Tinh lực của tên đàn ông này đúng là dư thừa đến mức đáng sợ!Ngay sau đó, Kiều Vãn không khỏi nhớ đến sự dũng mãnh của Cố Cảnh Đình ở phương diện nào đó, chẳng khác nào một con sói đói, hung dữ cắn xé con mồi thuộc về mình, không nể nang một chút nào.
"Kiều tiểu thư, vị này là quản gia mẹ Liễu, cô theo mẹ Liễu đi tắm trước đi.
" Phó văn Quan quay đầu nhìn Kiều Vãn, giọng điệu tương đối ôn hoà.
Kiều Vãn lẳng lặng gật đầu, theo mẹ Liễu đi lên phòng trên tầng.
.