Kiều Vãn ôm chầm lấy bóng dáng nho nhỏ bổ nhào lên người mình, đưa tay sờ mái tóc đen nhánh mềm mại trên đầu Kiều Thất.
"Tiểu Thất, không cần sợ, chị về rồi đây.
"Kiều Thất ngẩng gương mặt nhỏ lên nhìn Kiều Vãn, đôi con ngươi long lanh như nai Bambi nhìn về phía cô.
Mới mười hai tuổi, nhưng Kiều Thất đã trổ mã xinh xắn thanh tú, gương mặt nhỏ như bạch ngọc, ngũ quan hoàn toàn được di truyền những nét dịu dàng xinh đẹp từ mẹ bọn họ, đặc biệt là đôi mắt hạnh ngập nước, trong veo đẹp đẽ, nhìn qua chính là một cô bé tâm tư lương thiện hiểu chuyện.
Chẳng qua lúc này, đôi mắt Kiều Thất phiếm hồng, rõ ràng bởi vì nhìn thấy chị cả mà vui vẻ xúc động quá mức.
Hôm qua, bà nội nói với cô bé, chị của cô sẽ không bao giờ quay về nữa.
Cô bé lén lút khóc đến hơn nửa đêm, nhưng trong lòng lại không muốn tin lời bà nội nói.
Cô bé biết chị sẽ không bỏ cô lại một mình.
.
Nhìn mắt Kiều Thất đỏ hồng như sắp khóc, Kiều Vãn vội vàng nói: "Tiểu Thất, không được khóc, chị đã về rồi, em phải cười mới đúng.
Em quên rồi sao? Bác sĩ đã nói gì, tim em không tốt, không được quá xúc động.
"Kiều Thất mắc bệnh tim bẩm sinh, từ nhỏ cơ thể yếu ớt, kiêng kị nhất là tâm trạng bất ổn.
Kiều Thất nhìn ra Kiều Vãn lo lắng, vội vã nín nước mắt trở về, vừa cười vừa nói: "Em biết rồi, chị ơi, em không khóc.
"Nói rồi, Kiều Thất đứng thẳng lưng, ánh mắt cũng theo đó rơi xuống Kiều lão phu nhân đang bất tỉnh trên sofa.
Không khỏi bị doạ sợ.
"Chị ơi, bà nội bị sao thế?"Kiều Thất vẫn chỉ là đứa bé ngây thơ, tuy cô bé không thích Kiều lão phu nhân, nhưng lúc này cũng có chút lo lắng Kiều lão phu nhân đừng xảy ra chuyện gì.
"Không sao, bà nội chỉ ngủ thôi.
Chị đi nấu cơm cho em, em làm bài tập trước đi, nhé?" Kiều Vãn dịu giọng.
Kiều Thất ngoan ngoãn gật đầu, ôm cặp sách trở về phòng mình.
Kiều Đình Nguyệt bị Kiều lão phu nhân xua ra ngoài mua bánh ngọt, khi cô ta trở về nhìn thấy Kiều lão phu nhân nằm trên sofa, mà Kiều Vãn với Kiều Thất lại ngồi trước bàn ăn vừa nói vừa cười, trong mắt loé lên một sự chán ghét sâu đậm.
Còn tưởng Kiều lão phu nhân đang ngủ, Kiều Đình Nguyệt cũng không để ý, sau khi đặt bánh ngọt lên bàn trà liền đi về phía bàn ăn.
"Kiều Vãn, chị ích kỷ thật đấy.
" Ánh mắt Kiều Đình Nguyệt giễu cợt nhìn hai bát mì trên bàn.
Hai bát mì Dương Xuân thoạt nhìn thanh đạm ngon miệng, vừa đủ Kiều Vãn với Kiều Thất mỗi người một bát.
Cô ta còn chưa ăn trưa đâu, nhìn thấy mì Dương Xuân cũng có chút đói bụng.
"Chị đi nấu cho tôi một bát.
" Kiều Đình Nguyệt dùng giọng điệu ra lệnh nói với Kiều Vãn.
Trước kia, sự tồn tại của Kiều Vãn trong nhà không khác gì người hầu, nấu cơm, giặt quần áo, dọn dẹp nhà cửa, tất cả đều là việc của cô.
Nhưng Kiều Vãn của hiện tại đã đổi tính rồi, sao có thể nghe theo mệnh lệnh của Kiều Đình Nguyệt?Cô chỉ coi như tiếng chó sủa mà thôi.
Trực tiếp không đếm xỉa gì đến Kiều Đình Nguyệt, Kiều Vãn gắp miếng trứng chần trong bát mình sang bát Kiều Thất.
"Tiểu Thất, ăn nhiều chút.
"Ngược lại với sự bình tĩnh của Kiều Vãn, Kiều Thất rõ ràng có chút cẩn trọng hơn, bình thường cô bé cũng không ít lần bị Kiều Đình Nguyệt bắt nạt, thế nên ít nhiều có hơi sợ Kiều Đình Nguyệt.
Sợ hãi ngước mắt nhìn Kiều Đình Nguyệt, Kiều Thất chạm phải ánh mắt hung dữ của cô ta, lại hoảng loạn cúi đầu.
"Nhìn gì mà nhìn?" Kiều Đình Nguyệt thấy Kiều Thất ngẩng đầu nhìn cô ta, hung dữ nạt: "Hừ, hai người cũng không thèm khách sáo gì nhỉ, còn dám ăn trứng gà? Có biết dạo này trứng gà đắt thế nào không? Còn nữa, Kiều Vãn, tôi nói chuyện với chị đấy, chị điếc hay giả vờ không nghe thấy hả?".