Đệ Nhất Sủng Hôn Quân Thống Đại Soái


Câu nói cuối cùng của Kiều Đình Nguyệt là hét lên.
Kiều Đình Nguyệt bỗng nhiên cất cao giọng đã dọa cho Kiều Thất hoảng sợ, thân thể nhỏ nhắn run lên, lập tức hô hấp có chút dồn dập, bàn tay cô bé cũng vì thế mà nắm chặt ở trước ngực.
“Tiểu Thất!” Kiều Vãn thấy khuôn mặt của Kiều Thất bỗng nhiên mất đi vẻ hồng hào thì không khỏi la lên một tiếng, vội vàng đứng dậy đi tới bên cạnh Kiều Thất.

Cô thuận tay đẩy Kiều Đình Nguyệt đang ở bên cạnh qua một bên.
Kiều Thất không nói gì mà nhanh chóng lấy ra một viên thuốc từ trong cái túi nhỏ luôn mang theo bên người, bỏ vào trong miệng nuốt vào.

Sau đó cô bé chậm rãi thở ra một hơi, Kiều Thất mới nói với Kiều Vãn: “Chị, đừng lo lắng, em không sao.”

“Tiểu Thất, em bưng tô mì trở về phòng ăn đi.” Lửa giận trong lòng đã sớm cháy lan ra đồng cỏ, vậy mà giọng điệu nói chuyện của Kiều Vãn với Kiều Thất vẫn dịu dàng như nước.
Em gái này của cô tính tình nhút nhát, không thể trải qua sợ hãi.
Kiều Thất lo lắng nhìn Kiều Vãn, cô bé sợ khi cô bé về phòng rồi thì Kiều Đình Nguyệt sẽ bắt nạt Kiều Vãn.
Kiều Đình Nguyệt vừa mới bị Kiều Vãn đẩy cho một cái, cả người lảo đảo suýt chút nữa là té ngã.

Lúc này phục hồi lại tinh thần, khóe mắt nhìn Kiều Vãn muốn nứt ra, ánh mắt như hận không thể đem cô đi rút gân lột da.
“Kiều Vãn! Chị dám đẩy tôi!”
Kiều Vãn không để ý tới Kiều Đình Nguyệt, ánh mắt nhìn Kiều Thất trở nên nghiêm túc: “Tiểu Thất, nghe lời, trở về phòng.”
Kiều Thất nhìn thấy chị cả lộ ra dáng vẻ nghiêm khắc như vậy, nhút nhát sợ sệt gật đầu.

Cô bé bưng lấy tô mì bước nhanh về phía phòng của mình.
Nghe tiếng cửa phòng của Kiều Thất đóng lại, hơi thở của Kiều Vãn cũng hoàn toàn lạnh xuống.
Vốn dĩ cô còn định cùng Kiều Đình Nguyệt chậm rãi chơi đùa một chút.

Nhưng mà mới vừa rồi Kiều Đình Nguyệt khiến cho Kiều Thất sợ tới mức tim đập nhanh, cô đã nhịn không nổi nữa.
Kiều Đình Nguyệt cảm thấy hơi thở của Kiều Vãn đột nhiên thay đổi, cô chỉ thấy cặp mắt đen như mực kia giống như vực sâu, không nhìn thấy đáy.

Kiều Đình Nguyệt chưa từng cảm nhận qua hơi thở lạnh băng đáng sợ như vậy, cô chỉ cảm thấy hơi thở xung quanh Kiều Vãn như biến thành một bàn tay to vô hình, hung hăng bóp chặt lấy cổ cô, làm cho cô không thể thở nổi.
“Chị là đồ đê tiện, chị nhìn tôi như vậy làm gì.” Chính mình cũng không thừa nhận bởi vì bị Kiều Vãn nhìn mà trở nên sợ hãi.

Kiều Đình Nguyệt ưỡn ngực, tức giận mắng chửi.
Đáy mắt trong suốt ấy phát ra tia sáng tàn nhẫn, Kiều Vãn không nói hai lời, vung mạnh tay tát một cái vào mặt của Kiều Đình Nguyệt.
“Bốp” một tiếng, ở phòng khách yên tĩnh xuất hiện âm thanh giòn tan tới chói tai.
Bàn tay nhỏ nhắn thon dài tưởng chừng như không có chút sức lực nào, nhưng lực đánh ra lại không yếu hơn một người đàn ông cường tráng là bao.

Kiều Đình Nguyệt bị Kiều Vãn tát một cái làm cho lỗ tai vang lên ong ong, đầu cũng muốn hôn mê.
“Kiều Vãn! Chị dám đánh tôi!” Kiều Đình Nguyệt lấy tay che lại nửa bên mặt bị đánh sưng, hai mắt đỏ bừng nhìn Kiều Vãn quát.
Ngay cả mẹ của cô cũng không động vào một ngón tay của cô, đồ hèn hạ Kiều Vãn này dựa vào cái gì mà lại dám đánh cô!

“Nếu cô còn dám mắng tôi hoặc là tiểu Thất, cô có tin tôi cắt đầu lưỡi của cô đi cho Vượng Tài ăn không?” Kiều Vãn mỉm cười, nhẹ giọng nói.
“Chị, chị dám!” tuy ngày thường Kiều Đình Nguyệt kiêu ngạo, nhưng nói cho cùng cũng chưa từng đụng qua đối thủ nào.

Cô chỉ dám hoành hành ở nhà, chưa từng va chạm ở ngoài đời.

Bây giờ bị khí thế đáng sợ của Kiều Vãn làm cho hoảng sợ, cuối cùng cũng không dám đánh trả.
Nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của Kiều Vãn như muốn câu hồn đoạt phách, thậm chí cô còn sinh ra chút cảm giác sợ hãi.
“Cô xem tôi có dám hay không?” Kiều Vãn cười khẽ hỏi ngược lại, cô mỉm cười ngọt ngào tươi đẹp như ánh nắng của tháng tư nhưng lại làm cho Kiều Đình Nguyệt không khỏi cảm thấy rét run: “Cái nhà này về sau không tới lượt các người làm chủ, sau này quy tắc của nơi này do tôi quyết định.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận