Đi qua một con hẻm vừa dài vừa hẹp, Kiều Vãn vừa nhìn thoáng qua đã thấy chiếc xe hơi Ford màu đen kia đang đậu ở ngoài hẻm.
Ở trong thời kỳ này mà có thể lái chiếc xe như vậy thì chắc chắn là người vô cùng có tiền.
Hơn nữa giá trị của chiếc xe này cũng đủ cho nhân viên làm công ăn lương không ăn không uống tiết kiệm hơn cả trăm năm.
Còn chưa kể đến đổ xăng và phí sửa xe định kỳ, cũng không phải là việc mà các gia đình bình thường có thể gánh vác.
Cửa sổ của xe hơi đang bị che bởi tấm màn nên Kiều Vãn không nhìn được người đang ngồi trong xe.
"Kiều tiểu thư, tứ gia đang ở trên xe đợi cô." Người đàn ông trung niên nói với Kiều Vãn.
Vẻ mặt của Kiều Vãn rất trầm tĩnh, việc sẽ đến thì có trốn cũng không thoát.
Cô bước lên phía trước để đi đến bên cạnh cửa xe sau và mở cửa xe ra.
Còn chưa đợi cô nhìn rõ xem rốt cuộc tình hình trong xe là như thế nào thì đã có một cánh tay mạnh mẽ nắm lấy tay của cô, hung hăng lôi cô lên xe một cách đầy thô bạo.
Chỗ ngồi phía sau của chiếc xe này đủ rộng rãi, tinh thần của Kiều Vãn còn chưa bình tĩnh lại thì đã bị người này đè cô xuống ghế ngồi.
Trong một lúc, tư thế này cực kỳ ái muội.
Người đàn ông này vẫn luôn dùng lực giữ Kiều Vãn dưới người với một thái độ vô cùng bá bạo.
Hơi thở nóng rực xen lẫn với mùi thuốc lá thoang thoảng hương thảo phả vào mặt Kiều Vãn làm cho cô muốn nghẹt thở.
Ngước mắt lên nhìn, một khuôn mặt tuấn mỹ như yêu tinh đang hiện lên trong đôi mắt trong veo của cô.
Lần thứ hai gặp mặt, Kiều Vãn mới nhìn thấy rõ được dung mạo của người đàn ông trước mắt mình.
Cái đêm tình mê ý loạn đó, hầu như là cô nhắm mắt chịu đựng sự tàn phá của anh.
Cùng với sự mờ ảo của ánh đèn trong căn phòng, cô vốn không thể thấy rõ được bộ dạng của anh.
Da của anh rất trắng, trông giống như ngọc bích không hề có tí tì vết nào, ngay cả lỗ chân lông cũng không có.
Ngũ quan sắc nét nhưng vẫn không thể che giấu được nét lạnh lùng tàn khốc trên khuôn mặt anh.
Dưới mái tóc đen rẽ ngôi, chân mày đen như mực in, đôi mắt dài và hẹp, sóng mũi cao thẳng cùng với đôi môi mỏng có màu đậm như máu.
Người đàn ông này hoàn toàn là đứa con cưng của thượng đế, đường nét gương mặt hoàn mỹ đến mức không thể chê vào đâu được, vẻ đẹp gần như là không hề dính vào khói lửa trần gian.
Nhưng hơi thở này cũng nguy hiểm và đáng sợ không kém gì cõi Tu La.
Cô trực tiếp nhìn vào đôi mắt đen láy sắc bén như chim ưng của Cố Cảnh Đình, Kiều Vãn cảm nhận được một loại áp lực vô hình như đỉnh núi Thái Sơn đang đổ ập đến, làm lần đầu tiên cô cảm nhận được sự nguy hiểm của người đàn ông này.
Thấy Kiều Vãn không kiêng nể gì nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của mình, Cố Cảnh Đình nhếch đôi môi mỏng lên hỏi: "Sao? Khuôn mặt này có làm cho cô hài lòng hay không?"
Giọng nói trầm thấp ma mị của anh nghe có chút nhẹ nhàng khiêu khích.
Lúc anh nói cũng là lúc hơi thở ấm nóng liên tục phả vào trên mặt của Kiều Vãn.
"Cố tứ gia, có chuyện gì thì từ từ nói, tuyệt đối đừng động tay động chân." Kiều Vãn lấy lại bình tĩnh, giọng nói khi nói chuyện cũng bình lặng giống như mặt nước bằng phẳng.
Cố Cảnh Đình vẫn luôn giữ tư thế hung hăng bá đạo đè lấy Kiều Vãn như cũ, không hề cử động.
Anh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Kiều Vãn, trong lòng có chút rung động.
Mặc dù cô bị anh đè xuống ở dưới thân nhưng vẫn không hề hoảng sợ.
Khuôn mặt cô trắng như bạch ngọc, đôi mắt thì đen láy trong veo và thần thái, sự mê hoặc ở phía đuôi mắt của cô như muốn cuốn đi linh hồn của người ta.
"Động tay động chân? Cô đã ngủ với bổn thiếu gia rồi, còn sợ bổn thiếu gia động tay động chân với cô sao?" Cố Cảnh Đình cố ý kề sát đôi môi đỏ của mình vào vành tai của Kiều Vãn, giọng điệu lạnh lẽo như băng của tháng mười hai âm lịch: "Ngủ với bổn thiếu gia rồi liền chạy, còn lén cướp đi cây súng của bổn thiếu gia, cô đúng là có lá gan rất lớn đó."
Từ đó đến nay Cố Cảnh Đình chưa từng bị ai vượt mặt, đây là lần đầu tiên mà anh bị một người phụ nữ nhỏ bé tính kế với mình.
Sau khi Kiều Vãn rời đi, anh có cảm giác bản thân giống như bị ép ngủ, là kiểu mà ngủ rồi còn không chịu trách nhiệm.
Cũng không chịu nhìn xem anh là ai, làm sao có thể để một người phụ nữ nhỏ bé thao túng chứ?
Muốn chơi trò đào hoa này với anh, vậy đương nhiên quy tắc là do anh định đoạt rồi.