Lúc mới đến bệnh viện, Cố Cảnh Đình đã thanh toán một phần chi phí thuốc men cho Tiểu Thất.
Kiều Vãn biết điều đó.
Trong mắt Kiều Vãn hiện lên một tia ngượng ngùng, cô nói: "Vậy tôi nợ anh tiền, tôi sẽ tìm cách trả lại cho anh sau."
Cô không muốn nợ Cố Cảnh Đình bất cứ thứ gì.
Giữa bọn họ vốn đã có một mối quan hệ không rõ ràng, nếu cô để tiền bạc chen vào giữa mối quan hệ thì chỉ e rằng cô sẽ càng khó thoát hơn.
Vì vậy, cô phải trả lại số tiền này.
Cố Cảnh Đình chỉ liếc nhìn Kiều Vãn một cái, ánh mắt anh sâu thẳm, cũng không nói nhiều.
Vì cô muốn phân ra rõ ràng với anh như vậy nên anh không thể để cho cô thất vọng.
Sau đó, không ai nói gì nữa.
Trong hành lang vắng lặng, bầu không khí lạnh lẽo và im ắng khiến cho người ta cảm thấy ngột ngạt.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trái tim của Kiều Vãn đã nhắc tới cổ họng, cô chỉ mong ông trời phù hộ cho mình, rủ lòng thương hại cho Tiểu Thất, cuộc đời của cô em gái nhỏ đã đủ đau khổ rồi.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng cấp cứu được mở ra.
Một nam bác sĩ áo blouse trắng, khoảng bốn mươi tuổi bước ra trước.
Đây là Hách viện trưởng của bệnh viện Từ An, nếu không phải do Cố Cảnh Đình đích thân đưa người tới, ông sẽ không rút ra bớt thời gian bận rộn để tham gia cấp cứu.
“Hách viện trưởng, em gái tôi thế nào?” Kiều Vãn lập tức đứng dậy đi tới chào hỏi.
“Cô bé đã được cấp cứu, các người đã đưa bệnh nhân đến bệnh viện kịp thời.” Hách viện trưởng tháo khẩu trang xuống, vẻ mặt nghiêm trọng.
Ánh mắt ông nhìn lướt qua Cố Cảnh Đình đang đứng ở sau lưng Kiều Vãn, cả người cô có vẻ kinh sợ: "Chỉ là tình hình của bệnh nhân vẫn chưa được lạc quan."
Nghe Hách viện trưởng nói vậy, trái tim của Kiều Vãn vốn sắp thả lỏng lại nảy lên cao.
“Cái gì cần nói cứ nói đi, không cần giấu diếm.” Cố Cảnh Đình nói khẽ.
Lúc này Hách viện trưởng mới dám mở miệng, đưa mắt nhìn về phía Kiều Vãn nói: "Bệnh nhân bị bệnh tim bẩm sinh, kỹ thuật y học trong nước chưa hoàn thiện.
Bây giờ tình trạng bệnh nhân có thể xấu đi, mất kiểm soát bất cứ lúc nào.
Nếu muốn bệnh tình được kiểm soát hoàn toàn, tôi đề nghị bệnh nhân nên đến nước Mỹ để điều trị.
Tôi biết một chuyên gia có uy tín về điều trị bệnh tim, đặc biệt là điều trị bệnh tim bẩm sinh."
Sau khi nghe Hách viện trưởng ôn tồn nói, Kiều Vãn chậm rãi hỏi: "Tình huống tệ như vậy sao?"
Hách viện trưởng trịnh trọng gật đầu: “Chuyện này rất quan trọng.
Kiều tiểu thư có thể từ từ suy xét, nhưng tình trạng của bệnh nhân thì không thể đợi được nữa.
Cô không nên suy nghĩ quá lâu."
“Vậy thì khi nào tôi mới có thể gặp em gái tôi?” Kiều Vãn hỏi.
“Một lát nữa bệnh nhân sẽ được đẩy vào phòng dưỡng bệnh, đến lúc đó cô có thể đi thăm.” Sau đó, Hách viện trưởng nhìn Cố Cảnh Đình, thái độ cung kính cẩn thận: “Cố tứ gia, tôi còn có việc phải làm, tôi đi trước."
Cố Cảnh Đình gật đầu, tỏ ý ông có thể rời đi.
Hách viện trưởng vừa mới chuyển bước chân rời đi.
Nghe tiếng bước chân của Hách viện trưởng rời đi, Kiều Vãn mệt mỏi nhíu chặt đôi mày.
Đâu phải cô không muốn đưa Kiều Thất ra nước ngoài chữa trị, nhưng làm sao cô có khả năng đó bây giờ?
Cô không thể trông chờ vào người nhà họ Kiều, cho dù cô cố gắng gom góp hết của hồi môn còn sót lại của mẹ và tiền chu cấp của anh cho chị em cô từ tay Tô Hương Phương, thì chỉ sợ không đủ cho em gái đi nước ngoài chữa bệnh.
Cô vừa đến đây, còn chưa hoàn toàn làm quen với thời đại này.
Thế giới này, cho dù muốn kiếm tiền như kiếp trước, bây giờ cũng không thể kiếm được nhanh như vậy, bệnh tình của Tiểu Thất cũng không thể chờ đợi được.
...
Kiều Vãn nhíu mày suy nghĩ, Cố Cảnh Đình ở ngay bên cạnh cô, yên lặng nhìn cô.