Lần này, anh sẽ không chủ động mở miệng nói nữa.
Mặc cho Kiều Vãn khổ sở nhíu mày, rối rắm ở nơi đó.
Văn phó quan tránh qua một bên, nhìn Cố Cảnh Đình rồi nhìn Kiều Vãn, đại khái trong lòng đã hiểu được tính toán của Tứ gia bọn họ, chỉ sợ rằng dù Kiều tiểu thư có bản lĩnh lên trời cũng khó thoát khỏi lòng bàn tay của Tứ gia, ai bảo cô là người phụ nữ mà Tứ gia ưa thích chứ.
Cuối cùng, sau khi Kiều Vãn trải qua một cuộc đấu tranh tư tưởng vô cùng kịch liệt, cô ngước mắt nhìn về phía Cố Cảnh Đình, trong đôi mắt đen trong veo hiện lên một tia kiên định.
“Tứ gia, anh, trước đây anh nói tôi nên làm người phụ nữ của anh, vậy giờ lời này còn tính không?” Chỉ cảm thấy để nói ra một câu đơn giản như vậy cô phải dùng hết mọi sức lực, Kiều Vãn xấu hổ đến nỗi hận không thể đào một cái hố chui xuống.
Khuôn mặt trắng nõn tựa như đậu hủ của Kiều Vãn cũng ửng hồng.
Vì Tiểu Thất, cô đã phải chịu đựng sự xấu hổ này!
“Tính.” Cố Cảnh Đình nói chuyện tích chữ như vàng, giọng điệu rất nhẹ nhàng.
“Chúng ta thỏa thuận như thế nào?” Kiều Vãn gom hết can đảm hỏi.
Tuy rằng cô không muốn có thêm liên quan nào với người đàn ông này, nhưng cho tới nay chỉ có người đàn ông đang ở trước mặt mình mới có thể cứu Tiểu Thất.
“Cô muốn cứu em gái của mình hả?” Cố Cảnh Đình nhẹ giọng hỏi.
Kiều Vãn kiên định gật đầu.
“Tôi có thể trả tiền để em gái cô đến nước Mỹ điều trị, hơn nữa sẽ thu xếp cuộc sống của cô ấy ở nước Mỹ bao gồm nhà cửa, xe hơi, người hầu, và trường học.” Cố Cảnh Đình tiếp tục nói nhẹ nhàng.
Anh vừa nói, thân hình thon dài của anh hơi nghiêng về phía Kiều Vãn, giữ cho ánh mắt của anh cân bằng với tầm mắt của cô, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn vào đôi mắt đen láy của cô: “Yêu cầu duy nhất của tôi đối với cô là phải ngoan ngoãn nghe lời làm người phụ nữ của tôi.
Cho đến khi tôi chơi chán rồi mới thôi.”
Câu nói cuối cùng khiến sắc mặt của Kiều Vãn tái nhợt.
Trong lòng cô nghĩ vị Tứ gia này thật sự chỉ muốn chơi đùa cô.
Nhưng cô còn có thể làm gì, vì lòng tự trọng và tự tôn của mình mà không quan tâm đến tính mạng của Tiểu Thất hay sao?
Hoàn toàn dung hợp với ký ức và cảm xúc của chủ nhân cơ thể cũ này, Kiều Vãn coi Kiều Thất là người thân quan trọng nhất của cô, nên tất nhiên cô sẽ chọn cứu Tiểu Thất bất kể thế nào.
Chơi chán rồi thôi, chỉ cần đợi anh chơi chán rồi thì anh sẽ thả cô ra.
Một người đàn ông lạnh lùng như vậy chắc chắn không có tình cảm thật lòng, cô sẽ ghi nhớ trong lòng, sửa lại thân phận của mình, chờ ngày anh nguyện ý buông tha cho cô.
Cô tin rằng ngày này cô sẽ không chờ lâu lắm.
Rốt cuộc, người đàn ông này chắc cũng chỉ coi trọng mặt mũi của cô, gặp người khác đẹp hơn, tự nhiên sẽ cảm thấy chán cô.
Kiều Vãn không nói gì, Cố Cảnh Đình tỏ ra kiên nhẫn xưa nay chưa từng có, chờ cô mở miệng nói.
Rất lâu sau.
Cuối cùng giọng nữ nhẹ nhàng cũng vang lên trong hành lang yên tĩnh này.
"Tôi sẵn sàng hứa với anh."
“Làm người phụ nữ của tôi, trong mắt cô không được phép có người đàn ông khác, nếu không cô sẽ không chịu nổi cơn tức giận của tôi.” Giọng nói băng giá của Cố Cảnh Đình vang lên bên tai Kiều Vãn, làm cho thân thể mềm mại của cô nhẹ nhàng run lên.
Anh đang cảnh cáo cô.
Từ nay về sau, cô là vật cấm của anh, những người đàn ông khác không được chạm vào cô.
“Cố tứ gia yên tâm, tôi biết chuyện gì nên làm và chuyện gì không nên làm.” Kiều Vãn lấy lại bình tĩnh, thần sắc nhàn nhạt nói.
“Bổn thiếu gia thích phụ nữ thông minh.” Lúc này bên môi Cố Cảnh Đình nở một nụ cười nhạt.
Lúc này, Kiều Thất cũng được mấy y tá đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.
Sự chú ý của Kiều Vãn lập tức bị Kiều Thất thu hút, đi theo đến bên cạnh giường bệnh.
Cô nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không có huyết sắc của Kiều Thất, trong mắt hiện lên vẻ xót xa.