Đệ Nhất Sủng Hôn Quân Thống Đại Soái


Kiều Thánh Hiền dừng chân lại, sắc mặt khó coi quay đầu lại nhìn về phía Kiều Vãn.
"Vãn Vãn, có chuyện gì thì chờ cha đưa em gái con đi bệnh viện rồi nói sau được không? Em gái con vẫn còn đang chảy máu..."
“Tiểu Thất cũng đang ở bệnh viện, con hy vọng cha có thời gian rảnh có thể đến thăm em ấy.” Kiều Vãn cụp mắt xuống nói.
Cô có thể không cần Kiều Thánh Hiền quan tâm đến, cô cũng không thiếu thốn gì.
Nhưng Tiểu Thất khao khát tình thương của cha mình biết bao, cô biết rõ, dù gì thì em ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ mười hai tuổi.
Con ngươi của Kiều Thánh Hiền co rút lại, đột nhiên ông hiểu được cơn tức giận của Kiều Vãn từ đâu mà đến.

Ông im lặng gật đầu, cõng Kiều Đình Nguyệt nhanh chóng rời khỏi nhà.
Kiều Vãn không để ý đến bà cụ Kiều đang ngồi ở bàn ăn, xoay người trở về phòng, tắm rửa, thay quần áo.
Vào khoảng chín giờ tối Kiều Vãn mới trở lại bệnh viện.
Trước khi đến cửa phòng của Kiều Thất, Kiều Vãn đã nhìn thấy Văn phó quan đang canh giữ ở bên ngoài phòng bệnh.
Trái tim Kiều Vãn run lên, nghĩ đến Cố Cảnh Đình cũng ở đây, cô liền vội vàng tăng nhanh tốc độ, bước tới trước mặt Văn phó quan.

"Kiều tiểu thư, Tứ gia phái tôi đến đón cô."
Nghe Văn phó quan nói như vậy, Kiều Vãn biết Cố Cảnh Đình không có tới, trong lòng cô thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng em gái tôi không có ai chăm sóc, tôi không thể bỏ mặc nó rời đi.” Kiều Vãn nói khẽ, dù sao cô cũng không bao giờ để Kiều Thất ở một mình trong bệnh viện.

Em ấy nhát gan như vậy, nếu không có ai ở bên cạnh em ấy, chắc chắn em ấy sẽ sợ hãi.
"Kiều tiểu thư hãy yên tâm, Tứ gia bảo tôi tìm hai y tá tới chăm sóc cho em gái cô.

Họ chăm sóc bệnh nhân còn chuyên nghiệp hơn cô.

Mà Tứ gia cũng nói nếu cô không đi theo tôi, thì ngài ấy sẽ tự mình đến bệnh viện đón cô… ” Văn phó quan cũng không muốn đắc tội Kiều Vãn, cố gắng nói uyển chuyển một ít.
Ngược lại cái này giống như phong cách độc đoán của Cố Cảnh Đình hơn.
Kiều Vãn bất lực.
Cô không muốn để Kiều Thất biết đến sự tồn tại của Cố Cảnh Đình, cho nên tự nhiên sẽ không cho Cố Cảnh Đình có cơ hội đến bệnh viện đón cô.

“Văn phó quan, bây giờ chờ tôi ở đây một lát, tôi vào nói chuyện với em gái một lát rồi đi với anh.” Nói xong, Kiều Vãn đẩy cửa phòng bệnh bước vào.
Quả nhiên, có hai y tá ở trong phòng bệnh, nhìn qua tuổi của họ đều không lớn lắm, trạc tuổi với cô, trông họ đều rất thành thật.
Tinh thần Kiều Thất tốt hơn trước khi Kiều Vãn rời đi, cô mặc đồng phục bệnh nhân rộng thùng thình ngồi ở trên giường bệnh, dùng đôi mắt đen lúng liếng nhìn Kiều Vãn: “Chị, hai chị y tá này là do bạn của chị mời giúp em.

Bạn bè của chị thật tốt.”
Cố Cảnh Đình? Tốt sao? trong hai mắt Kiều Vãn lóe lên vẻ khinh thường, lòng dạ người đàn ông kia vô cùng đen tối.
“Ăn trước đi, mì thịt heo bằm, vẫn còn nóng.” Kiều Vãn mở hộp cơm ra, đưa cho Kiều Thất, sau đó đưa qua một đôi đũa.
“Thơm quá.” Sự chú ý của Kiều Thất lập tức bị mì thịt heo bằm thơm phức thu hút.

Cô bé nhận đũa xong liền nóng lòng gắp lên một miếng mì, hai má nhỏ phồng lên thổi phì một cái, rồi đưa mì vào trong miệng.
“Ngon lắm chị ơi, chị nấu cơm là ngon nhất.” Kiều Thất ăn xong không quên khen ngợi Kiều Vãn.
Kiều Vãn cười dịu dàng sờ đỉnh đầu Kiều Thất: “Thích ăn thì ăn nhiều một chút, tối nay sẽ có chị y tá chăm sóc cho em, chị bận đi làm chuyện khác.

Em phải ngoan ngoãn nghe lời, chị xong việc sẽ lập tức quay lại chăm sóc cho em."
Dù sao Kiều Thất cũng là một đứa trẻ đầu óc đơn giản, nghe xong những lời này của Kiều Vãn cũng không nghĩ gì nhiều, rất hiểu chuyện nói: "Chị, chị đừng lo lắng, em sẽ ngoan ngoãn."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận