“Chuyện này em không cần phải lo lắng, chị sẽ tìm cách giải quyết chuyện tiền bạc.
Em phải tin tưởng chị gái của mình, được không?” Kiều Vãn bóp nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Kiều Thất.
“Nhưng em đi rồi, chỉ còn lại một mình chị, em không muốn.” Hàm răng khẽ cắn môi dưới, Kiều Thất nhẹ nhàng nói.
"Em phải nghe lời.
Tiểu Thất, chị không thể để mất em.
Em cứ đến đó một đoạn thời gian, chị của em đợi em trở về.
Em ngoan ngoãn nghe lời, được không?" Đôi mắt Kiều Vãn tràn đầy hi vọng, bình tĩnh nhìn Kiều Thất.
Kiều Thất nhìn Kiều Vãn, cuối cùng ánh mắt đầy hi vọng cũng làm tan chảy ý chí của cô bé.
“Vậy được chị ơi, em sẽ nghe lời chị.” Thật lâu sau, Kiều Thất mới chậm rãi nói.
Đúng vậy, hãy đến nước Mỹ nếu nơi đó thực sự có thể chữa khỏi bệnh cho cô bé.
Như vậy sau khi cô bé trở về, cô bé sẽ khỏe mạnh và có thể ở bên chị mình thật lâu, thật lâu.
Nếu cô bé không đi nước Mỹ, thì thể chất của cô bé sẽ tiếp tục xấu đi, chỉ sợ cô bé sẽ vĩnh viễn rời xa Kiều Vãn trong tương lai gần.
Cái nào nặng cái nào nhẹ, rốt cuộc nhìn sơ qua cũng thấy rõ.
“Thật ngoan.” Thấy Kiều Thất đồng ý, Kiều Vãn cười vuốt tóc Kiều Thất: “Bây giờ cũng muộn rồi, em nghỉ ngơi sớm một chút được không? Chị ở đây canh chừng cho em.”
Kiều Thất ngoan ngoãn gật đầu, cô bé thật sự rất buồn ngủ nên nhắm mắt lại.
Kiều Vãn ngồi ở bên giường, lặng lẽ bảo vệ Kiều Thất.
Có lẽ là biết Kiều Vãn ở bên cạnh, tâm tình Kiều Thất rất thoải mái, ngay sau đó cô bé hít thở đều đều chìm vào giấc ngủ say.
Kiều Vãn cũng nằm trên chiếc giường nhỏ ở bên cạnh giường bệnh của Kiều Thất.
Cô định nhắm mắt dưỡng thần, thừa dịp lúc này nghỉ ngơi dưỡng sức, nói không chừng buổi tối còn có một trận chiến đấu phải đánh.
Trong phòng bệnh yên tĩnh chỉ còn lại tiếng đồng hồ gõ nhịp trên tường vắng lặng.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, khi kim đồng hồ chỉ vào mười hai giờ khuya, một tiếng nước nhỏ giọt truyền đến khiến Kiều Vãn đang nhắm mắt lập tức mở mắt, từ trên giường ngồi dậy.
Kiều Thất ngủ rất say, nhưng không bị tiếng nước nhỏ giọt kia đánh thức.
Kiều Vãn cắn ngón tay của mình, xoa xoa vết máu tươi lên trên mi mắt của mình.
Sau đó, cô chỉ cảm thấy mí mắt nóng lên, vừa mở mắt ra liền thấy một tầng sương mù màu đen kỳ dị trôi nổi ở phòng bệnh này, quay chung quanh Kiều Thất.
Ở trên người Kiều Thất có vầng sáng màu đỏ nhàn nhạt bao quanh vòng tròn này, ngăn chặn màn sương đen bên ngoài, thành công ngăn cản không để nó xâm nhập vào cơ thể Kiều Thất.
Màn sương đen kỳ lạ đó đúng là tà vật.
Kiều Vãn cảm thấy oán hận bay lên từ trong màn sương đen.
Nói chung, oán khí của tà vật càng lớn thì càng khó đối phó.
Sau khi tà vật xuất hiện, nhiệt độ trong phòng hiển nhiên trở nên lạnh hơn rất nhiều.
Từ khắp bốn phía tràn ngập khí lạnh quanh quẩn khiến cho không khí gần như đông cứng lại, cái lạnh sắp làm cho người ta hít thở không thông.
Nếu không phải trên người của Kiều Thất có mang theo lá bùa hộ mệnh xin được từ trong chùa, chỉ e rằng tà vật này đã xâm nhập vào cơ thể cô bé rồi.
Thứ tà vật này cũng rất lợi hại.
Khi thứ tà vật bình thường chạm vào vật hộ thân cầu phúc của chùa thì phải trốn thật xa, nhưng thứ tà vật trước mặt lại đang cố gắng vượt qua vầng sáng màu đỏ và xâm nhập vào thân thể của Kiều Thất.
Tà vật cũng không phát hiện ra là Kiều Vãn đã quan sát nó rồi, nó vẫn đang nỗ lực làm việc theo cách riêng của mình như cũ.
Đôi mắt đen đọng lại tia sáng lạnh như băng, Kiều Vãn mím chặt môi, từ trong ba lô trên giường lấy ra một thanh kiếm bằng gỗ đào đã chuẩn bị sẵn, cô lấy ra lá bùa màu vàng đã vẽ trước bằng máu của cô, rồi dán vào mũi của thanh gươm bằng gỗ đào.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong tay Kiều Vãn đã cầm thanh kiếm gỗ đào, động tác sắc bén đâm vào trong màn sương đen!