Nhìn tướng mạo của Kiều Vãn, cô gái nhỏ không nghĩ rằng cô giống với người xấu.
“Đại sư, tôi tên là Đồng Nhạc Nhạc.” Đồng Nhạc Nhạc nói cho Kiều Vãn biết tên của cô bé, cô bé cảm thấy rằng khi nói cho Kiều Vãn biết tên thật của mình thì họ là bạn bè.
“Nhóc không cần gọi tôi là Đại sư, chỉ cần gọi tôi là chị thì được rồi.” Kiều Vãn cười sờ cái trán lạnh như băng của Đồng Nhạc Nhạc, đứa nhỏ này thật đáng thương, chết trẻ như vậy, bây giờ lại còn không thể đầu thai chuyển thế.
Những cô hồn dã quỷ và những hồn ma phải chịu đựng sự cô đơn, đó là điều mà không phải người bình thường nào cũng có thể tưởng tượng ra được.
"Chị ơi, chị qua bên kia ngồi đi, để em kể cho chị nghe lúc còn sống mẹ em đã bị người ta giết hại như thế nào", Đồng Nhạc Nhạc nói.
Kiều Vãn nhìn theo hướng cô bé chỉ, tình cờ nhìn thấy băng ghế bên cạnh phòng bệnh của Kiều Thất.
Ngồi ở đó nói chuyện cũng tốt, thuận tiện cho cô nghe động tĩnh của Kiều Thất, kẻo khi em gái tỉnh dậy lại hoảng sợ vì không tìm thấy mình.
Kiều Vãn tự nhiên nắm tay Đồng Nhạc Nhạc, đi từng bước tới băng ghế dài.
Cũng may, đêm hôm khuya khoắt trong hành lang này không có người qua lại, nếu không nhìn thấy Kiều Vãn như vậy, hẳn là người ta tưởng cô đang tự nói chuyện một mình, còn tưởng cô là người mất trí.
Để làm tốt chuẩn bị trên băng ghế, đầu tiên là Đồng Nhạc Nhạc phải ấp ủ một chút những cảm xúc của mình.
Sau đó, cô bé mới chậm rãi mở miệng nói.
Vân Xuân Chi không phải bị bạn trai cũ hại giết, ngược lại cô ấy và bạn trai cũ yêu nhau thật lòng.
Bạn trai cũ của Vân Xuân Chi tên là Ninh Lập Tân, là bạn học thời trung học và là mối tình đầu của cô ấy.
Ninh Lập Tân đã yêu Vân Xuân Chi ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Sau khi theo đuổi được Vân Xuân Chi, anh ta đã đối xử với cô ấy rất tốt, tình cảm giữa hai người rất sâu đậm kể từ khi họ ở bên nhau.
Nhưng vì cha mẹ của Vân Xuân Chi đều mất từ khi cô ấy còn nhỏ.
Vân Xuân Chi được chú út nuôi dưỡng lớn lên, mà chú út lại là một kẻ sợ vợ.
Vợ của chú út, cũng là thím út của cô ấy, bề ngoài thì đối xử với cô ấy rất dịu dàng, thật ra chỉ muốn Vân Xuân Chi gả cho đứa cháu trai lưu manh hư hỏng, không học vấn không nghề nghiệp của bà ấy khi cô ấy lớn lên.
Năm nay Vân Xuân Chi mới mười tám tuổi.
Đúng là đang ở lứa tuổi đẹp nhất, trời sinh tính tình hiền lành nhút nhát.
Cô ta luôn cảm thấy chú và dì là ân nhân của mình, cô ta nhất định sẽ đền đáp nếu có cuộc sống thành công trong tương lai, nhưng cô ta không ngờ rằng sau khi trúng tuyển vào trường đại học đã hẹn sẳn với bạn trai, người thím út dịu dàng của cô ta đã thay đổi thái độ.
Thím út của cô ta không những không cho cô ta đi học mà còn định ra hôn sự ép buột cô ta nghe theo.
Vân Xuân Chi không chỉ không quan tâm đến cháu trai lưu manh của thím út, mà còn rất phiền chán.
Hơn nữa cô ta đã ước hẹn chung thân với Ninh Lập Tân.
Trong một lần tình cờ hai người bọn họ đã lén ăn trái cấm, nên đã xảy ra đủ thứ chuyện sau đó, nhưng lại bị thím út của Vân Xuân Chi chia rẽ uyên ương.
Mà vừa đúng vào thời điểm khó khăn nhất này, gia đình của Ninh Lập Tân cũng tỏ ra phản đối, họ cảm thấy điều kiện gia đình của Vân Xuân Chi không xứng với Ninh Lập Tân.
Họ yêu cầu Ninh Lập Tân phải chia tay với Vân Xuân Chi, nếu không thì sẽ đuổi anh ta ra khỏi nhà.
Vân Xuân Chi vốn đã khá khó khăn trước sức ép của chú và thím của minh, nay người nhà của Ninh Lập Tân đều phản đối, rốt cuộc cô ta không còn chịu được áp lực nữa.
Trong lòng cô ta muốn lùi bước rút lui, nhưng tình cờ vào lúc ấy, cô ta lại phát hiện ra cô ta mang thai.
Vân Xuân Chi sợ chú và thím của mình biết chuyện mình có thai sẽ ra tay sát hại đứa trẻ nên một mình bỏ nhà đi trốn.
Trước khi chạy trốn khỏi nhà, Vân Xuân Chi đã gửi một bức thư chia tay cho Ninh Lập Tân, cô ta không muốn khiến Ninh Lập Tân trở thành đứa trẻ mồ côi không nhà như mình, đồng thời cũng giấu nhẹm chuyện mình đang mang thai.
Cô ta chỉ nói dối rằng cô ta đã chán nản tình cảm của bọn họ.
Trong sáu tháng sau khi cô ta trốn đi, không ai tìm được cô ta, kể cả Ninh Lập Tân.