Chủ cửa tiệm là một bà cụ khoảng năm sáu chục tuổi, dáng người thấp tròn trịa, mặt mũi hiền lành.
Bà cụ mặc trên người áo khoác quần dài màu xanh, bên hông còn đeo một cái tạp dề, nhìn qua tương đối bình dị và gần gũi.
"Hai cháu muốn ăn gì? Ở đây bà có bánh bao, bánh quẩy, sữa đậu nành, còn có chả giò chiên, trà trứng." Bà cụ rất nhiệt tình hỏi Kiều Vãn và Cố Cảnh Đình.
"Ăn cái gì thì cứ gọi." Cố Cảnh Đình tùy ý ngồi xuống cái bàn ăn ở trước cửa tiệm, cũng không quan tâm cái ghế kia rất thấp.
Nếu Cố Cảnh Đình đã nói như vậy rồi, tối hôm qua Kiều Vãn vốn không có ăn cơm, lại gần như làm việc cả một đêm.
Lúc này cô cũng đói rồi, cũng không khách sáo nữa.
"Bánh quẩy, sữa đậu nành, chả giò chiên." Kiều Vãn cười nói với bà cụ kia, những món này đều là món ăn sáng mà cô thích ăn nhất.
"Được rồi, hai ly sữa đậu nành, một phần chả giò chiên, bốn cây bánh quẩy?" Bà cụ cười híp mắt hỏi.
Kiều Vãn cảm thấy bà cụ trước mắt cười rộ lên, ánh mắt híp lại thành một đường chỉ, nhìn qua cực kỳ hiền hậu, không kiềm chế được mà nghĩ đến sư phụ của cô.
Sư phụ của cô cũng giống như bà cụ trước mặt, cười rộ lên luôn híp mắt lại, nhìn vô cùng hiền hậu.
Cho nên ấn tượng tốt của cô đối với bà cụ này trong nháy mắt tăng lên gấp bội.
"Đúng vậy, làm phiền bà rồi." Kiều Vẫn cười ngọt ngào nói, đồng điếu bên cạnh gò má nhàn nhạt lún sâu.
Cố Cảnh Đình ngồi ở bên kia vẫn luôn nhìn Kiều Vãn, thấy cô đối với người xa lạ cũng có thể cười vui vẻ thoải mái như vậy, mà hết lần này đến lần khác ở trước mặt anh luôn tỏ ra lạnh lùng, một câu cũng không muốn nói nhiều với anh, ánh mắt càng lạnh đi mấy phần.
"Cô gái à, ở đây món trà trứng của bà rất nổi tiếng, rất nhiều người rất thích ăn.
Hôm nay hai cháu là người đầu tiên đến ăn cơm, bà tặng cho hai cháu hai chén trà trứng." Bà cụ nhìn thấy Kiều Vãn cười ngọt ngào với mình như vậy, trong lòng cũng có cảm tình tốt đối với cô gái có nụ cười ngọt ngào này.
"Vậy cám ơn bà ạ." Kiều Vãn nói.
Cố Cảnh Đình nhìn thấy cô còn muốn nói gì đó với bà cụ kia, không nhịn được nhướn mày nói: "Tới đây, ngồi xuống."
Kiều Vãn đành phải ngậm miệng lại, đi tới ngồi xuống đối diện với Cố Cảnh Đình.
Nhìn thấy Kiều Vãn ở trước mặt mình lại khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt, sự lạnh lẽo trong mắt Cố Cảnh Đình dường như muốn tràn ra, đóng băng Kiều Vãn.
"Ngoại trừ tôi ra, dường như cô đều có thể cười vui vẻ đối với bất kỳ người nào." Cố Cảnh Đình khẽ nói.
Đôi mắt đen nhánh như giếng cổ không gợn sóng, Kiều Vãn rất lạnh nhạt liếc nhìn Cố Cảnh Đình: "Anh nghĩ nhiều rồi."
Cô chỉ mỉm cười vui vẻ ở trước mặt những người mà cô thích và vừa mắt.
Mà Cố Cảnh Đình dĩ nhiên là thuộc về cái loại người mà cô không thích đó.
Cố Cảnh Đình mím môi mỏng, trong mắt càng thêm không vui.
Người phụ nữ này quá can đảm rồi, dám nói chuyện với anh như vậy, rõ ràng là không để anh vào trong mắt.
"Tôi đổi ý rồi, đợi một lát ăn cơm xong, cô cùng tôi đi lên xe một chuyến."
Kiều Vãn vừa nghe Cố Cảnh Đình nói như vậy, trong lòng tức khắc dâng lên một dự cảm xấu.
"Hôm nay không được, tôi muốn trở về sớm một chút để chăm sóc Kiều Thất." Kiều Vãn từ chối rất dứt khoát.
Còn mấy ngày nữa thì Kiều Thất đi Mỹ rồi.
Cô bé mà đi, hai chị em cô phải rất lâu sau không được gặp nhau, Kiều Vãn muốn mấy ngày này cố gắng ở bên cạnh Kiều Thất nhiều hơn.
"Tôi đã thuê người chăm sóc rồi." Cố Cảnh Đình nhàn nhạt nói.
"Vậy thì thế nào, người chăm sóc cũng không phải là chị của tiểu Thất, người con bé muốn là chị của nó." Giọng điệu của Kiều Vãn tương đối kiên quyết.