A Phúc chết một cách oan uổng cho nên đến nay linh hồn vẫn quanh quẩn ở nhà họ Kiều không chịu tiên tán.
Âm hồn của con mèo xuất hiện, sương mù đen nhánh quanh thân bay bổng, như có như không lắc lư ở bên cạnh Kiều Vãn, lộ ra từng hồi u ám.
Đôi mắt con mèo vốn vàng rực hiện giờ đã hoàn toàn biến thành màu đỏ như máu, trống rỗng lộ ra khí tức hung hãn và sát khí.
Trong khoảnh khắc A Phúc xuất hiện thì nhiệt độ trong phòng càng thêm rét lạnh, mang tính nguy hiểm, giống như bị nhuộm đẫm trong máu.
Kiều Vãn đã triệu hồi A Phúc bằng máu của cô để giúp nó có năng lực giao tiếp với dương gian.
“A Phúc, ngươi cần phải đi theo ta, ta sẽ đưa ngươi đi báo thù.” Cô khẽ cười và nói, Kiều Vãn tùy ý cầm lấy cái khăn trắng treo ở phía sau cái ghế để lau mái tóc dài ướt đẫm, còn chưa đợi tóc khô thì đã đi ra khỏi phòng.
Vào khoảng thời gian này, đứa em gái ruột của cô - Kiều Thất hẳn là đang đọc sách ở trong trường, nhưng mà trường học của Kiều Thất tương đối ở gần nhà, buổi trưa cô bé luôn trở về nhà để nghỉ trưa.
Bây giờ sắp đến giờ Kiều Thất tan học, Kiều Vãn cũng không hy vọng Kiều Thất còn nhỏ tuổi đã nhìn thấy một mặt đen tối của bản thân mình.
Trong phòng khách chỉ còn lại một mình bà cụ Kiều, có lẽ bà ta không muốn Kiều Đình Nguyệt biết quá nhiều chuyện nên đã mượn cớ bảo cô ta đi rồi.
Kiều Vãn ngồi xuống ghế sô pha đối diện với bà cụ Kiều, dáng ngồi ngay ngắn thẳng lưng, trông như một đại tiểu thư được dạy bảo gia giáo tốt.
“Bà nội, bây giờ chỉ còn lại hai người chúng ta, chúng ta có thể nói chuyện thẳng thắn rồi.” Một tay Kiều Vãn thưởng thức sợi tóc đen nhánh ở trước ngực, đôi ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm vào bà cụ Kiều.
“Hừ, Mày muốn sao hả? Mày cho rằng mày chạy trốn khỏi phủ Đô Thống thì Đại Đô Thống có thể tha cho mày sao?” Bà cụ Kiều hừ lạnh một tiếng nói, bà cụ thấy dáng vẻ trở về khó coi của cô hôm nay thì chắc hẳn cũng đoán được có lẽ là cô tự ý trốn ra ngoài.
Bà cụ thật sự xem thường bản lĩnh của nha đầu này rồi.
Chẳng qua Đại Đô Thống và Kỳ thiếu gia đều không phải dễ chọc vào.
Lúc Kiều Vãn bị đưa vào phủ đô thống, bà cụ tận mắt nhìn thấy.
Dựa theo quy định của phủ Đại thống sau khi Kiều Vãn bị đưa vào cửa lớn của phủ Đại thống thì chính là người của phủ Đại thống rồi.
Cho dù Kỳ thiếu gia sẵn sàng tha cho Kiều Vãn thì Đại Đô Thống cũng không chắn sẽ đồng ý.
Nghĩ như vậy nên bà cụ Kiều yên tâm tức khắc, bà ta nhìn vào Kiều Vãn với ánh mắt đắc thắng: “Bây giờ mày cút trở về phủ Đại thống thì vẫn còn kịp đó, bằng không thì tao gọi điện cho Kỳ thiếu gia để ngài ấy cử người đến bắt mày, thì mày phải chịu chút đau khổ da thịt rồi đó.”
Bà ta cũng không tin, Kiều Vãn không sợ Kỳ thiếu gia.
Kỳ thiếu gia là một nhân vật có thế lực ở Bắc Xuyên, sinh ra trong gia tộc hắc đạo, thủ đoạn âm hiểm độc ác.
Chỉ cần anh ta giẫm một chân thì cả Bắc Xuyên này đều rung chuyển.
Bất kỳ người bình thường nào nghe đến tên của Kỳ thiếu gia đều sợ hãi.
“Thật sao?” Kiều Vãn nghe xong thì không sợ hãi, ngược lại khóe môi cong lên ý cười, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện ở hai bên gò má, đầy vẻ ngọt ngào: “Thế thì bà cố gắng gọi điện cho Kỳ thiếu gia nha.
Bà nội, chẳng lẽ bà quên rồi sao, trước kia lúc cháu mới được sinh ra thì mẹ cháu đã từng nhờ người tính mệnh cho cháu rồi.
Mệnh cháu phạm phải huyết sát, khắc chồng mà, bà bán cháu cho Kỳ thiếu gia, đây là bà muốn cháu khắc chết ai đây?”
Nói đến câu cuối thì Kiều Vãn cười đến mi mắt cong lên, nhìn như rất ngây thơ vô hại.
Lập tức vẻ mặt của bà cụ Kiều trở nên trắng xanh.
Sau lời nhắc nhở của Kiều Vãn thì bà cụ cũng nhớ ra rồi, thật sự là có chuyện như vậy!
Lúc trước, bà cụ còn bởi vì chuyện này mà mắng mẹ của Kiều Vãn đã sinh ra một đứa phải bồi tiền, không, nếu không bồi tiền thì nhất định là một mặt hàng không có ai muốn!