Đệ Nhất Sủng

Gian phòng rất lớn, chỉ là khi cậu cả Mộ đi về phía mình, Cố Cơ Uyển bỗng nhiên cảm thấy căn phòng này thật sự quá nhỏ.

Cô từng thử chạy trốn, thậm chí... muốn vượt qua anh để chạy qua cửa.

Chẳng qua bước chân của cậu cả Mộ rõ ràng đặc biệt thong thả nhưng bất kể cô trốn tới chỗ nào, anh cũng có thể dễ dàng bắt cô vê. Cuối cùng cô bị chặn ở bên bàn.

"Hôm nay tôi rất tức giận." Giọng người đàn ông lại không hê có chút trách mắng nào.

"Cô gái, cô có nên tiếp nhận sự trừng phạt nhất định vì hành vi của mình hay không nhỉ?"

"Không phải anh nói tôi không làm sai à?" Câu chuyện mới kết thúc thôi, trí nhớ có cân kém như vậy không?

"Buổi chiều, lẽ nào không làm sai sao?"

"Không..."

"Về tư, cô quá sai."

Mà anh đã nói khuya về nhà đóng cửa lại từ từ nói chuyện với cô, nói được lại phải làm được.

"Nhưng đó là ở bên ngoài, tôi... chúng ta bàn là việc công. Mi tâm của Cố Cơ Uyển nhíu chặt, thoáng thấy vẻ xem thường trong đáy mắt của cậu cả Mộ là cô đã biết.

Đối với người này, cái gì cũng do anh định đoạt! Anh nói là việc công là việc công, anh nói là việc riêng, không ai có thể phản bác! Người này... quá bá đạo! "Vậy anh muốn thế nào?" Cố Cơ Uyển hỏi xong lời này thì lập tức hối hận rồi.

Đây không phải là đào hố rồi tự mình nhảy xuống à? Quả nhiên, đôi môi mỏng của Mộ Tu Kiệt cong lên kèm theo ý cười hiếm hoi.

"Không muốn thể nào cả, nhưng cần phải trừng phạt một chút."

"Cái gì... Trừng phạt á?” Giọng cô hơi khàn khàn, cổ họng dường như cũng có phần khô khốc. Nụ cười của anh thật sự... quá câu hồn, nhất thời không cẩn thận sẽ bị anh câu mất hồn phách.

Cố Cơ Uyển nhìn tới hoàn toàn thất thần, mãi đến khi người đàn ông bỗng nhiên bế cô lên và đi tới phòng tắm, cô mới chợt hoàn hồn.

Cô theo bản năng nắm chặt lấy vạt áo đang mở rộng của anh, hoảng loạn: "Cậu cả Mộ, anh muốn làm gì?” "Không phải mới vừa nói, đời người rất ngắn ngủi, phải tận hưởng lạc thú trước mắt sao?" Mộ Tu Kiệt cúi đầu, trong đáy mắt lóe lên ánh sáng rạng rỡ làm cho người ta muốn phạm tội, đồng thời lại khiến cho người ta sợ hãi.

"Nếu có một số việc còn chưa được hưởng qua, vậy đương nhiên phải hơn cố gắng nếm thử rồi. Anh đá văng cửa phòng tắm ra, đôi chân dài bước vào.

"Không... được! Chờ đã, cậu cả Một" Cố Cơ Uyển bị anh thả xuống, muốn chạy trốn lại bị kéo trở lại trong lòng. Anh giam cô ở giữa cơ thể của mình và bồn rửa tay, bắt đầu ra tay muốn cởi chiếc áo T-shirt rộng rãi của cô.

"Không được, không... không được, cậu cả Mộ, đừng như vậy, tôi còn chưa chuẩn bị, chưa chuẩn bị xong, không..."

"Được, cho cô mười giây chuẩn bị."

Anh cúi đầu cười.

Dáng vẻ nhỏ nhắn hoảng loạn này của cô hoàn toàn lấy được cảm tình của anh.

"Bây giờ, tôi cởi quần áo vướng víu này của em ra trước đã.”

"Không phải có mười giây sao?" Cô còn tưởng rằng anh có thể để cho cô ở một mình yên tĩnh trong phòng tắm mười giây.

Như vậy, có lẽ cô còn có chút cơ hội nghĩ cách trốn khỏi nanh vuốt ma quỷ của anh.

"Không sai, mười giây sau sẽ tắm rửa với em.

Cho nên mười giây này, đầu tiên cởi quần áo cho cô trước, không phải là vừa vặn sao?

"Không phải như vậy..."

Cố Cơ Uyển suýt nữa phát khóc, hóa ra mười giây của anh là tính như vậy!

“Tôi chờ đã, chờ, chờ một lát, chờ....

Vào lúc này, bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa của Lâm Duệ: "Cậu cả, xảy ra chút chuyện." Mộ Tu Kiệt hoàn toàn không để ý tới.

Gần đây có phải Lâm Duệ này càng lúc càng vô dụng không? Nếu chỉ là xảy ra chút chuyện lại không tự mình xử lý được à?

"Lâm Duệ đang tìm anh kìa." Cố Cơ Uyển cố đẩy anh ra nhưng bất lực, căn bản đẩy không ra được.

"Anh ta có thể xử lý được."

Bàn tay Mộ Tu Kiệt đặt lên trên lưng của cô, muốn từ bên thắt lưng của cô để vén quần áo lên thò vào trong. Cố Cơ Uyển liều mạng chặn tay anh lại, nhưng một bàn tay khác của anh lại đang cởi T-shirt giúp cô.

Cô lo được bên này lại lộ bên kia, luống cuống tay chân tới mức suýt nữa thì suy sụp rồi!

Quần áo cô thật sự đã bị vén lên, ngay cả đồ lót bên trong cũng sắp lộ ra! Cô sợ đến mức nghẹn ngào kêu lên mà tên khốn kiếp này vẫn vui vẻ tận hưởng điều này.

Không được, không thể mất đi trận địa cuối cùng được! Cô không muốn tắm chung với cậu cả Mộ, không thể làm chuyện xấu hổ như vậy được! Bây giờ mà tắm chung, về sau thì sao chứ?

Yêu cầu của tên trứng thối này chỉ biết càng lúc càng quá đáng hơn thôi! "Cậu cả Mộ, quan hệ của chúng ta là giả, chúng ta chỉ là quan hệ thỏa thuận, không cần như vậy.

"Trong thời gian thỏa thuận, ít nhất chúng ta vẫn là vợ chồng chưa cưới."

Mộ Tu Kiệt không hề động đậy, ý cười trên môi trước sau vẫn như có như không. "Đôi vợ chồng chưa cưới nào mà không làm loại chuyện này? Hử?”

"Không... "

"Cậu cả!"

Bên ngoài, giọng nói phá hỏng phong cảnh của Lâm Duệ lại một lần nữa truyền vào: “Cậu cả, cô Cố cô ấy... không thấy cô ấy nữa."..

Không thấy Cố Vị Y, nếu Lâm Duệ tự mình đến tìm cậu cả Mộ, vậy nhất định là thật sự không thấy rồi.

Hơn nữa cái không thấy này còn rất có khả năng là có tính nguy hiểm.

Cho dù Cố Cơ Uyển thật sự rất ghét người phụ nữ này, cũng rất xem thường những thủ đoạn của cô ta, nhưng với cô bây giờ, không thể nghi ngờ tin tức Cố Vị Y mất tích này chính là cách tốt để cứu mạng cô. "Cậu cả Mộ, chị ta là ân nhân cứu mạng của bà nội." Cô vội vàng nhắc nhở.

Gương mặt Mộ Tu Kiệt hoàn toàn đen xì.

Đến bước này, tên đã trên dây mới đến nói cho anh biết người phụ nữ kia đã thất tùng, cần anh đi xử lý à? Năng lực làm việc của Lâm Duệ này quả thật đến tình trạng nên thay người rồi! Cách cửa phòng tắm dày như vậy, Lâm Duệ cũng có thể cảm nhận được ánh mắt xem thường đến từ cậu cả.

Nhưng không phải là anh ta hết cách rồi sao? Anh cũng không muốn tới cắt ngang chuyện tốt của người ta vào lúc này.

Lâm Duệ cúi đầu, báo cáo với vẻ tội nghiệp: "Tân Nhất để mất người, cậu ấy hi vọng cậu cả có thể cho cậu ấy điều động người lập tức đi tìm.” "Còn nữa, Tân Nhất nói, trước đó cô Cố có ý định coi thường mạng sống của mình.

Cô Cố còn gọi điện thoại cho cậu cả nhưng cậu cả đều không để ý tới.

"Cô Cố muốn nhảy xuống biển, là Tân Nhất cứu về. Sau đó, cô ấy nói muốn yên tĩnh ở một mình bên bờ biển một lát, Tân Nhất không ngăn cản” "Tân Nhất chỉ đi ra ngoài một lát, lấy chai nước trên xe về cho cô ấy, lúc quay về thì không thấy người đâu nữa." Xem tình hình này thế nào cũng giống như đã thật sự nhảy xuống biển.

Cho dù Cố Cơ Uyển nhận định người phụ nữ kia không thể tự sát, nhưng bây giờ cô không nói thẳng ra. Cô đẩy nhẹ Mộ Tu Kiệt một cái, khẽ nói: "Hay là... tìm người vê trước đã.

Bằng không sẽ chẳng biết phải ăn nói thế nào với bà nội." Cậu cả Mộ không hê động đậy, Cố Cơ Uyển lại nói: "Có phải anh đã hứa với bà nội là sẽ bảo vệ cô ta không?” Không cần nghĩ cũng có thể đoán được, nếu không phải, sao ngay cả người lợi hại như Tân Nhất cũng được phái đi bảo vệ Cố Vị Y? Cậu cả Mộ rất coi trọng lời hứa, nói được thì sẽ làm được.

Anh đã nhận lời, lại không thể thật sự khoanh tay mặc kệ được. Mộ Tu Kiệt nhắm mắt lại và hít sâu một hơi, bỗng nhiên chợt đè lên trên người cô.

"A.. anh..." Hai hàng lông mày thanh tú của Cố Cơ Uyển lập tức nhíu chặt. Cơ thể... người này đã căng đến mức này. Chợt ấn xuống, phân cứng rắn này quả thật muốn dọa người!

Cô cắn môi, hơi chột dạ.

Cắt ngang anh vào thời điểm này, chẳng trách anh khó chịu như vậy. Không chừng có thêm vài lần, chức năng cũng sẽ trở nên không đầy đủ đấy.

Sau khi Mộ Tu Kiệt ép mạnh cô một cái thì bỗng nhiên thả cô ra.

Tùy ý cài lại cúc áo đã bị mình kéo ra, anh bước nhanh ra ngoài...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui