Đệ Nhất Sủng

"Cô Cố..." Lâm Duệ bước đến gần.

Cố Vị Y lập tức lắc đầu, khóc đến khàn cả giọng.

"Đừng hỏi tôi, không có chuyện gì cả, thật đấy, thật đấy, đừng hỏi tôi nữa!"

"Cơ thể của tôi vẫn sạch sẽ, là sạch sẽ cậu cả Mộ, hu hu hu..." Mộ Tu Kiệt xua tay, trong lúc ấy Cố Vị Y ôm anh thì anh nhẹ nhàng đẩy ra, còn là cứng rắn đẩy cô ta ra.

Lâm Duệ biết, cậu cả không cho phép hỏi nữa, nhưng anh ta thật sự không tính hỏi gì.

Thấy dáng vẻ Cố Vị Y bây giờ, ai còn nhẫn tâm đi hỏi nữa? Anh ta thật ra chỉ muốn nhắc nhở mợ chủ đang ở phía sau, cô Cố có thể... đừng thân thiết với cậu cả như vậy không? Nhưng mợ chủ đã đi, ôi...

"Cô Vị Y, tôi đưa cô về nghỉ trước." Tân Nhất thấy dáng vẻ cô ta thì trong lòng không khỏi chua xót khổ sở.

Đều tại anh ta không tốt! Nếu không phải anh ta không bảo vệ tốt người, cô ta làm sao có thể chịu nhiều uất ức như vậy? Cho dù Cố Vị Y bị Mộ Tu Kiệt đẩy ra, nhưng vẫn nắm chặt lấy áo của anh.

Ít nhất, cậu cả Mộ không tiếp tục đẩy cô ta ra, cô ta đã bước một bước dài tới gần anh.

"Cậu cả Mộ, cơ thể của tôi vẫn sạch sẽ..." Khi lên xe, Cố Vị Y đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê, nhưng vẫn không ngừng lặp lại những lời này.

Ngay cả người có lòng dạ sắt đá như Lâm Duệ nghe được cũng không khỏi thổn thức.

Nếu trước đây anh ta rất ghét sự khoa trương và dối trá của Cố Vị Y, vậy giờ phút này, chán ghét lại đều biến thành thương hại.

Một cô gái gặp phải chuyện như vậy cũng đủ đáng thương rồi.

Cố Cơ Uyển ngồi trên một chiếc xe khác, khi Mộ Tu Kiệt lên xe, chiếc xe kia của cô đã rời đi rồi.

Cố Vị Y đương nhiên ngồi bên anh.

Cô ta nhắm mắt, tay căn bản không thả áo của anh ra.

"Cậu cả, tối nay sợ rằng cô Vị Y... đã chịu rất nhiều uất ức." Tân Nhất nhắc nhở, không mong gì khác, chỉ mong cậu cả có thể nhẫn nại và thông cảm với cô ta thêm một chút.

Mộ Tu Kiệt không nói gì, muốn kéo tay cô ta ra nhưng cuối cùng lại rụt lại.

Anh ngồi ở phía sau, mặc cho Cố Vị Y nằm bên cạnh mình, nhìn Lâm Duệ đẳng trước rồi thản nhiên nói: "Quay lại."

"Cậu cả, cậu xem”

Sau khi đưa Cố Vị Y trở về phòng nghỉ ngơi, Lâm Duệ cầm điện thoại đi tới phòng của Mộ Tu Kiệt.

"Bọn chúng... Bọn chúng lấy ảnh của cô Cố..."

Lâm Duệ không nói tiếp, mà đưa màn hình của điện thoại cho Mộ Tu Kiệt xem.

Vẻ mặt Mộ Tu Kiệt lập tức trâm xuống, những người này... thật là ác độc! Trong hình Cổ Vị Y bị trói ở trên ghế, một đám đàn ông vây quanh bên cạnh cô ta.

Áo trên người cô ta đã bị xé nát, chúng không chỉ tổn thương cô ta, còn gửi ảnh của Cô ta tới.

"Đây là thị uy!" Lâm Duệ tức giận đến mức siết chặt lòng bàn tay, từng khớp ngón tay không ngừng vang lên răng rắc.

Chỉ là đột nhiên anh ta biến sắc, cố ý hạ giọng nói: "Bọn chúng cho rằng... Cho rằng tin đồn trên mạng là thật, nghĩ cậu chủ và cô Cố mới là một đôi.

Tin tức này... quả thật đáng sợ! Bởi vì cho rằng Cố Vị Y và cậu cả Mộ là một đôi, cho nên mới hại Cố Vị Y thành như vậy. Nếu bọn họ biết người cậu cả thật sự để ý là mợ chủ, vậy tình cảnh của mợ chủ...

"Cậu cả, đảo Thiên Đường chuyên nuôi dưỡng một đám người ưu tú được huấn luyện đặc biệt, bọn họ thường làm những buôn bán bẩn thỉu."

Ý của Lâm Duệ rất rõ ràng, bởi vì đảo Thiên Đường vẫn luôn làm vụ buôn bán phạm pháp, cho nên chúng phải bồi dưỡng đội ngũ của mình.

Nhưng bọn họ lại khác, bọn họ làm chính là kinh doanh đứng đắn.

Cho dù cậu cả cũng có người của mình, nhưng dù sao cũng là người làm ăn đàng hoàng, chỉ xét về số lượng thì đội vệ sĩ của bọn họ đã ít hơn những người xuất sắc được huấn luyện đặc biệt của đảo Thiên Đường.

Quan trọng nhất chính là bọn họ ở ngoài sáng, người của đảo Thiên Đường ở trong tối. Minh thương dễ cản, bắn lén khó phòng, trừ khi thậm chí chẳng cần tới cuộc sống bình thường, bằng không những người này muốn ra tay vẫn rất khó đề phòng được! Cậu cả có đầy đủ năng lực tự bảo vệ mình, nhưng nhỡ là người bên cạnh thì sao? Nếu người xảy ra chuyện hôm nay là mợ chủ...

Lâm Duệ thật sự không dám tưởng tượng nữa, cậu cả nhất định sẽ rơi vào trong sự điên cuồng.

"Cô Cố cũng xem như là chắn tai họa cho mợ chủ. Cậu cả, về sau..." Hắn không tiếp tục nói ra hết, nhưng, cậu cả hiểu rõ. Cô Cố chịu tổn thương lớn như vậy, tất cả đều là chịu thay mợ chủ.

Cuộc đời của cô ta đã trở thành trách nhiệm của cậu cả.

"Thành lập một tập đoàn bảo vệ." Mộ Tu Kiệt bỗng nhiên nói.

"Tập đoàn bảo vệ?" Sau khi Lâm Duệ sửng sốt thì chợt hiểu ra.

"Được, lát nữa tôi sẽ trở lại tính toán sổ sách, ngày mai phát ra tin tức tuyển dụng."

Thành lập một nhà tập đoàn bảo vệ, nuôi một nhóm vệ sĩ của mình, ngoài mặt là để kinh doanh.

Trên thực tế, cậu cả muốn bồi dưỡng đội ngũ tinh anh của mình.

Cậu cả muốn phản kích! Bị đảo Thiên Đường giống như kẻ điên để mắt tới, không chuẩn bị lực lượng phản kích thì chỉ có phần bị đánh.

Mộ Tu Kiệt không biết lấy gì trong ngăn kéo, sau đó xoay người ra cửa.

Sau khi anh vào phòng, Cố Cơ Uyển vừa tắm xong đang chuẩn bị ngủ.

Lần này Cố Vị Y gặp phải sự cố ngoài dự đoán của cô. Ban đầu cô ta đang gây sự nhưng không ngờ... cô ta lại rơi vào trong tay đám kẻ thù của cậu cả Mộ.

Cô không biết bây giờ mình đang suy nghĩ gì, tối nay hình như hơi phiền não. Ngay cả tắm nước lạnh vẫn thấy phiền lòng khó yên.

"Chị ta thế nào?" Thấy cậu cả Mộ bước vào, Cố Cơ Uyển để điện thoại di động xuống và đứng lên. Mộ Tu Kiệt không nói câu nào, đi tới trước bàn, không biết đặt thứ gì đó xuống. Đó là một tập tài liệu. Cố Cơ Uyển đi tới và cầm tài liệu lên, vừa nhìn thì đầu ngón tay lập tức lạnh giá. Đơn thỏa thuận của bọn họ...

“Anh... có ý gì?"

Cô nhìn Mộ Tu Kiệt, cho dù cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh. Nhưng đầu ngón tay run rẩy đã hoàn toàn bán đứng sự khẩn trương của cô.

Mộ Tu Kiệt nhìn mặt cô một lát mới nói: "Tất cả tổn thương mà tối nay cô ấy phải chịu đều do tôi ban tặng."

"Vậy thì sao?" Anh cảm thấy áy náy, muốn đền bù đúng không? Mà cách thức đền bù của anh chính là ở cùng với Cố Vị Y à?

Cô đột nhiên cảm giác rất không cam lòng! Hóa ra mình vẫn cho rằng hai năm sau, mình có thể ung dung rời khỏi anh đều chỉ là ảo giác!

Bây giờ, anh muốn sớm kết thúc thỏa thuận, cô lại hoảng loạn đến mức trái tim cũng run rẩy.

Mộ Tu Kiệt cho cô đáp án luôn: "Thỏa thuận của chúng ta kết thúc sớm, là do tôi đơn phương hủy bỏ, cho nên muốn bồi thường thế nào, cô cứ việc nói."

"Cô muốn bôi thường cái gì? Tiền à?" Cố Cơ Uyển bỗng nhiên muốn cười.

Mấy giờ trước đây, cũng ở trong căn phòng này, ở trong phòng tắm, anh tìm mọi cách dây dưa với cô.

Bây giờ chỉ sau mấy giờ, anh lấy đơn thỏa thuận ra, nói muốn kết thúc mối quan hệ với cô.

"Cũng bởi vì cô ta bị tổn thương nên anh tính dùng cả đời của mình đi bồi thường cô ta à?

A, tình cảm có thể cân nhắc như vậy sao? Vậy có phải cô có thể ác độc nói một câu, Cố Vị Y xem như là trong họa được phúc à?

Cô thật sự không ngờ sự cố của Cố Vị Y, cô có thể thông cảm, nhưng trước sau không có cách nào quên được.

Không thể quên cảnh tượng mình bị xe đâm chết kiếp trước, không thể quên được những gì Cố Vị Y làm hại tất cả bạn bè cô! Nhưng Cố Vị Y đời này cuối cùng được như ý nguyện, ở cùng với cậu cả Mộ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui