Đệ Nhất Sủng

Ánh mắt Mộ Tu Kiệt không nhìn Cố Cơ Uyển. Anh thản nhiên hỏi:

"Cô muốn bao nhiêu?" Cố Cơ Uyển thật sự muốn cầm lấy đơn thỏa thuận đập mạnh vào mặt anh.

Cô đã bao giờ cần tiền của anh? Cô từng đòi tiên cậu cả Mộ anh sao? Cô đã sớm nghĩ xong tương lai sẽ dựa vào chính mình, thậm chí sau khi cô và anh đính hôn, cô chưa từng tiêu tiền của anh.

Bây giờ, chỉ là cuộc sống vốn phải trải qua hai năm đã kết thúc sớm mà thôi.

"Được, kết thúc thỏa thuận sớm." Cô đi tới trên tủ đầu giường, không biết lấy từ trong ngăn kéo nào ra một đơn thỏa thuận khác.

Cô quay lại trước bàn đọc sách, đặt hai đơn thỏa thuận vào chung một chỗ. Mười ngón tay cô căng ra, xé mạnh.

Một lần, một lần, lại một lần nữa! Đơn thỏa thuận không tính là quá dày, bị cô xé tứ tung, xé mạnh tới mức nát vụn không thể đọc được nữa. Những mảnh giấy vụn nằm đầy đất chính là bọn họ kết cục hoàn mỹ nhất.

"Tôi sẽ không cần tiền của anh. Từ nay về Sau, tôi và anh sẽ hoàn toàn không có quan hệ gì nữa.

Cô đi tới trước tủ quần áo, lấy vali ra. Khi nhìn lại, cô mới phát hiện ra, hóa ra tất cả mọi thứ trong cả căn phòng đều không phải là mình mua. Tất cả đều là đồ do người của cậu cả Mộ chuẩn bị cho cô, bao gồm cả quần áo, giày.

Chỉ có quyển sách là của cô. Cô lấy T-shirt và quần Jean bị đẩy vào trong góc ra, xoay người muốn đi tới phòng tắm.

"Cô muốn làm gì?" Mộ Tu Kiệt nhíu mày. Thu dọn thì cũng thôi, bây giờ còn thay quần áo à? Cô muốn rời đi bây giờ sao? Cũng không nhìn xem bây giờ là lúc nào rồi?


"Nếu đã hủy bỏ thỏa thuận, tôi cũng không còn bất kỳ lý do gì để ở lại đây nữa." Cố Cơ Uyển đi thẳng vào phòng tắm, rầm một tiếng đóng cửa phòng tắm lại.

Mộ Tu Kiệt trâm mặt xuống, kích động muốn đi vào ngăn cản, nhưng chân vừa bước ra đã bị anh cứng rắn rút lại. Không bao lâu, Cố Cơ Uyển thay quần áo đi ra, cầm quyển sách của mình lên rồi quay đầu nhìn anh.

Giờ phút này, cô nhìn anh cũng không có quá nhiều oán giận, trên mặt, trong đáy mắt không ra quá nhiều cảm xúc. Cô đã sớm giấu đi tình cảm của mình.

"Tôi vẫn phải nhắc nhở anh một câu, Cố Vị Y cũng không phải là người đơn thuần như anh tưởng đâu. Bất kể thế nào, hi vọng anh được hạnh phúc.”

Cô không hận Mộ Tu Kiệt, giữa hai người vốn là quan hệ thỏa thuận. Bước này sớm hay muộn gì cũng phải đị, chỉ là cô không ngờ nguyên nhân khiến nó tới sớm hơn lại là vì Cố Vị Y.

Anh muốn chịu trách nhiệm với một người phụ nữ khác, có lẽ thật sự chỉ là chuyện của cô.

Vào giây phút cô muốn rời đi, người đàn ông phía sau trầm giọng nói:

"Sáng sớm ngày mai, tôi sẽ bảo Lâm Duệ đưa cô quay về trường học, cần gì phải đi ngay lúc này."

"Dù sao cũng đi, tại sao lại phải đợi đến ngày mai?" Cố Cơ Uyển cười nhạt, người đã đi đến gần cửa. Nhưng khi cô muốn bước ra, trước mắt bỗng nhiên có bóng người thoáng hiện, không ngờ anh đã đứng chắn ở trước mặt cô, cản lối đi của cô.

“Tôi nói, sáng sớm ngày mai hãy đi! Anh không vui nói.

"Có gì khác nhau sao? Tôi cũng đâu phải không có chỗ nào để đi." Cố Cơ Uyển chính là không muốn nghe theo.

"Cô cứ nhất quyết chống lại tôi thế à?"

“Tôi... "Cậu cả." Lâm Duệ từ một chỗ hàng lang khác hấp ta hấp tấp chạy tới:

“Cô Cố tỉnh rồi, cô ấy... khóc muốn gặp anh." Mày kiếm của Mộ Tu Kiệt càng nhíu chặt hơn, vẻ mặt trầm xuống, không nhìn ra được cảm xúc thật sự của anh. Nhưng Cố Cơ Uyển nhìn thấy rất rõ ràng, vẻ mất kiên nhẫn đối với Cố Vị Y trước đó giờ hoàn toàn không còn. Cậu cả Mộ cuối cùng đã thương hại Cố Vị Y.

"Chị ta tìm anh đấy, anh không nghe thấy sao?" Cô dựa ở cạnh cửa, giọng điệu như chuyện này không liên quan tới mình.

"Cô để ý sao?"

"Anh thấy thế nào?" Cố Cơ Uyển cười nhạt:

“Chúng ta đã không còn quan hệ nữa."

"Cậu cả, mợ chủ, các người..." Lâm Duệ ngạc nhiên. Cái gì gọi là không còn quan hệ? Hai người lại cãi nhau rồi sao?


"Lâm Duệ, có thể làm phiền anh đưa tôi đến dưới chân núi không?" Cố Cơ Uyển nói xong nhấc vali trong tay lên.

"Rất gần, chỉ cần đưa tôi đến dưới chân núi là được."

"Tôi..." Lâm Duệ lại nhìn cậu cả.

Tối nay xảy ra chuyện lớn như vậy, mợ chủ còn muốn cãi nhau âm ï với cậu cả sao? Lâm Duệ đột nhiên cảm thấy mợ chủ cũng hơi không hiểu chuyện.

"Mợ chủ, tối nay cô Cố thật sự... thật sự chịu tổn thương rất lớn, mợ chủ đừng..."

"Tôi có gây khó dễ gì cho chị ta sao?" Vẻ mặt Cố Cơ Uyển hơi lạnh lùng, nhìn lướt qua Mộ Tu Kiệt rồi đi xuống dưới tầng.

Cố Vị Y chịu oan ức rất lớn lại liên quan gì đến cô? Mọi người đều nói Cổ Vị Y chịu tội cho cô, ngay cả Mộ Tu Kiệt cũng cho là vậy, đúng không? Thần kinh! Nếu không phải Cố Vị Y tự mình đăng những thứ đó khoe khoang trên Facebook, ai sẽ để mắt tới cô ta? Cái gì gọi là chịu tội thay cô chứ? Xin lỗi, cái tội lớn như vậy, ai thích thì cứ gánh.

"Cậu cả, mợ chủ... Thấy Cố Cơ Uyển đã đi đến đầu cầu thang xoay tròn, Lâm Duệ sốt ruột.

Mộ Tu Kiệt nhìn theo bóng lưng của cô, lòng bàn tay nắm chặt. Khi bóng lưng mảnh mai của cô sắp biến mất, anh lạnh lùng nói: "Đưa cô ấy về trường học"

Cố Cơ Uyển ngồi trên xe của Lâm Duệ. Trên đường đi, Lâm Duệ thử nói chuyện với cô nhưng cô không muốn trả lời một từ nào.

Cô chỉ yên lặng nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ của chiếc xe, cũng yên tĩnh muốn suy nghĩ về chuyện của cô.

Cho dù đến cuối cùng, cô phát hiện thật ra mình căn bản không nghĩ được gì, đầu óc từ đầu tới cuối đều trống rỗng.

Sau đó, cô lấy điện thoại di động ra, không biết nhắn tin cho người nào đó.

Xe còn chưa tới trường học, Cố Cơ Uyển nhân tiện nói: Lâm Duệ, dừng lại. Lâm Duệ vội vàng dừng xe ở bên đường, quay đầu nhìn cô:


"Mợ chủ, tôi phải đưa mợ chủ về trường học." Cô còn chưa mở miệng, Lâm Duệ nhân tiện nói:

"Mợ chủ, cô đừng trách cậu cả, cậu cả đương nhiên sẽ không thích cô Cổ, cậu ấy chỉ cảm thấy áy náy..." Cố Cơ Uyển mím môi, không muốn thảo luận với bất kỳ người nào về chuyện tình cảm của Mộ Tu Kiệt nữa.

Bây giờ, anh thích Cố Vị Y hay chỉ cảm thấy áy náy đã không có bất cứ ý nghĩa gì với cô nữa.

"Mợ chủ... "

Về sau, anh đừng gọi tôi là mợ chủ nữa." Cô nhắc nhở.

"Mợ chủ, cô không thể lại cãi nhau âm ï với cậu chủ như vậy. Cô... cô quá tùy hứng!" Lâm Duệ biết mình không nên trách mắng cô, dù sao cô là vợ chưa cưới của cậu cả.

Nhưng anh ta thật sự không nhịn được, anh ta đau lòng cho cậu cải Tối nay tâm trạng của cậu cả rất tệ, cậu cả thật sự đã rất không dễ chịu gì.

Lúc này, mợ chủ chẳng những không ở lại bên cạnh cậu chủ, cố gắng trấn an cậu chủ, lại còn ghen tuông linh tinh và cãi nhau với cậu chủ.

Mợ chủ làm như vậy quả thật hơi quá đáng. Cố Cơ Uyển cúi người đi lấy va li của mình. Giây phút cô xuống xe, Lâm Duệ lập tức tắt máy và đuổi theo.

"Mợ chủ, mợ cũng có rất nhiều người bạn khác phái, cậu cả biết các người không có gì, cho dù trong lòng cậu chủ không thoải mái nhưng ít nhất cậu ấy cũng không ngăn cản cô qua lại với bọn họ."

"Chỉ là mợ chủ, bây giờ chị cô vì cậu chủ mới bị thương thành như vậy, cậu cả chỉ đi chăm sóc cho cô ta một chút thôi, cô lại nhìn không vừa mắt như vậy sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận