Đệ Nhất Sủng

Lúc Hạ Lăng Chi đi ra từ thang máy, vẫn không nhìn đường phía trước, vẫn nhìn Giang Nam.

"Cậu hai yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ thật tốt làm, tuyệt đối sẽ không phụ sự tín nhiệm của cậu với chúng tôi."

"Ừ " Giang Nam gật đầu, không nói thêm gì. Cố Cơ Uyển đi sau lưng anh ta, rất yên tĩnh, cũng rất bình tĩnh, không hề có một chút khác thường.

Thấy bọn người Mộ Hạo Phong đứng ở cửa thang mây, Hạ Lăng Chi mặt đầy kinh ngạc:

“Không phải mọi người ở trên xe chờ sao?”

Mộ Hạo Phong không lên tiếng, Tô Tử Lạp sững sờ, mau chóng giảng hòa: "Là... Là muốn vào mượn nhà vệ sinh dùng một chút."

"Câu hai, bọn họ... Xông ngang đánh thẳng... " Lễ tân vẫn cảm thấy mất hứng.

Đều là Cố Cơ Uyển người mang tới, tất cả đều những người cấp thấp, một chút tư chất cũng không có.

Suy nghĩ thấy cũng phải, người như Cổ Cơ Uyển, ỷ vào mình dáng vẻ đẹp mắt, không biết đi theo bao nhiêu người đàn ông.

Bây giờ, vẫn dùng cách bán thân đổi lấy vốn của cậu hai nhà họ, chỉ tiên cho bọn họ thành lập công ty hoạt hình.

Tóm lại, người đàn bà này không đơn giản, mang tới cả đoàn đội đều người bẩn thỉu.

Bây giờ toàn bộ Giang thị, trừ cậu hai thì có ai có thể nhìn Cố Cơ Uyễn thuận mắt?

Chẳng qua là mọi người có tế chất, không thể hiện vẻ bất mãn ra ngoài thôi.

Tô Tử Lạp biết mình đã gây hoa, vội vàng cười theo: "Xin, xin lỗi, chỉ là bởi vì vội quá.."

"Là tôi vội quá, xin lỗi xin lỗi.” Lưu Thượng vội vàng tiếp lời nói.

Dù thế nào Tử Lạp cũng là một cô gái, loại chuyện này, hắn là đàn ông nên gánh chịu

Lời của cô, quá mất mặt.

'Đưa anh ta vào phòng vệ sinh. Giang Nam dửng dưng nhìn cô lễ tân.

"Dạ, cậu hai.” Lúc lễ tân đi về phía anh ta, chính là nàng tiên dịu dàng nhất.

Chờ Giang Nam đi, quay đầu lại nhìn Lưu Thượng, sắc mặt đen lại, nhìn rất ghê

"Phòng vệ sinh ở góc đại sảnh, mời anh tự đi.”

Ghét khiếp, lại muốn cô ta dẫn một người đàn ông vào phòng vệ sinh!

Những người nghèo khổ này, đồ trên người đều là hàng vỉa hè, nhìn một cái cũng biết là quỷ chết nghèo!

Mang một con quỷ chết nghèo đi đến phòng vệ sinh, quá là khiếp!

“Không sao, bây giờ tôi không vội, cảm ơn.” Lưu Thượng cười với cô ta.

Mặc dù rõ ràng nhìn ra được người ta chán ghét mình, nhưng người công ty nhà họ Giang, đương nhiên tiểu nhân bọn họ không dám đắc tôi.

Tô Tử Lạp nhẹ khẽ đây bọn họ: *Mau, đi theo Uyên Uyên xem một chút.”

Giang Nam đưa Cố Cơ Uyển đến cửa phòng khách, Vince đi trước bọn họ, không biết đang giới thiệu gì với Cố Cơ Uyển.

Hạ Lăng Chi và Tần Chi Châu đi theo phía sau bọn họ, giống như họ đang đi đâu đó. Đây là dẫn họ đi thăm quan công ty Giang sao? Tô Tử Lạp kích động, cùng Đàm Kiệt đuổi sát theo.

"Hạo Phong, chúng ta cũng đi xem một chút. Lưu Thượng cười hì hì nói. Mộ Hạo Phong gật đầu, cùng Lưu Thượng yên lặng đi sau cùng. Mới ra cửa, bên ngoài quảng trường, một chiếc Rolls Royce hào hoa dừng lại, giống như có nhân vật quan trọng tới. Tài xế và bảo vệ xuống phía trước, cùng nhau canh giữ ở xe hai bên.

Xuống xe ngay sau đó, lại là Tần Nhất, cao thủ mạnh nhất bên cạnh cậu cả nhà họ Mộ. Lão đại tới? Giang Nam nheo mắt, đang muốn gửi qua, lại thấy Tần Nhất mở cửa xe, bên trong, một đôi chân thon dài trắng như tuyết vươn ra. Cái gì gọi là cao quý? Cái gì gọi là đại bài? Đây chính là cao quý, đây chính là đại bài?!

* đại bài: từ trích từ “sái đại bài' thường chỉ những ngôi sao tự cho mình giỏi, hoặc địa vị thân phận cao hơn người khác.

Trước đầu hai chiếc xe mười mấy bảo vệ đi xuống, chỉnh tê canh giữ xung quanh Rolls Royce. Tần Nhất cũng đứng nghiêm bên cạnh! Lấy tư thế cung kính nhất, nghênh đón người phụ nữ.

Không sai! Là phụ nữ! Người vẫn dùng ren để che đi phần cằm, nhìn vô cùng lộng lẫy sang trọng, Cố Vị Y!

Giang Nam muốn nghênh đón dừng bước lại, đôi mắt nhất thời lạnh đi. Anh ta có thể biết đây là xe cậu cả, bảo vệ của cậu cả, nhưng lại không nhận ra người phụ nữ xuống xe.

Phong cách ăn mặc của Cố Vị Y hoàn toàn phù hợp hình tượng phu nhân, nhưng lại không mất sức sống thiếu nữ. Cô ta là người phụ nữ rất có phẩm vị, bất kể là quần áo, phong cách, hay là đồ trang sức phối đồ.

Tóm lại, người nhìn một cái cũng biết, chắc chắn cô ta là người có tiên, tiền nhiều đến mức khiến người khác không tưởng tượng nổi.

Nhưng hình tượng của cô ta không hề cứng nhắc, có tiền, cũng có dung mạo, phong thái mê người, quyến rũ vạn người mê! Ngay cả Tô Tử Lạp luôn luôn nhìn cô ta không vừa mắt, cũng choáng váng.

Dĩ nhiên, phần nhiều là bởi vì dáng dấp của cô, tại Cố Vị Y có tiền như thế lúc nào? Mười mấy Vệ Sĩ, còn có xe siêu sang!

"Cậu hai nhà họ Giang, chúng ta lại gặp rồi." Cố Vị Y không thèm nhìn người ngoài, đi thẳng tới bên cạnh Giang Nam. Nụ cười của cô ta luôn là hoàn mỹ nhất, cử chỉ của cô ta cũng luôn là ưu nhã nhất.

Cố Cơ Uyển thu hồi nắm đấm nhỏ, để ở sau lưng. Ôi, ai có thể tưởng tượng được, tối hôm qua còn khổ sở chết đi sống lại, yếu ớt đến mức cứ như vừa chạm vào là vỡ, hôm nay lại có thể hăng hái đến mức này? Nếu như nói, tối hôm qua Cố Vị Y là người bị hại. Như vậy, bây giờ Cố Vị Y trước mắt, rõ ràng chính là người thắng.

Giang Nam nhìn cô ta, mặt đầy mờ mịt: "Xin lỗi, tôi không biết cô."

Nét cười của Cố Vị Y đơ một lúc, bâu không khí nhất thời hơi lạnh lẽo.

"Tôi..." Cô ta muốn nói, cô ta chính là người đại diện công ty Mộ thị tham gia cuộc thi truyện tranh, bọn họ đã từng gặp ở Ninh Đại.

Lúc ấy, cô ta ngồi bên cạnh anh. Nhưng lời vừa đến miệng, bỗng nhiên đổi thành: “Tôi là bạn Tu Kiệt, chúng ta đã từng gặp mặt, ở cuộc thi truyện tranh ở Ninh Đại." Giang Nam suy nghĩ, vẫn là không có ấn tượng gì. Ngày đó, vốn dĩ cũng không nhìn cô ta. Đối với phụ nữ, nói thật, anh ta bị chứng mù mặt nhẹ.

Không biết từ đâu phát ra một tiếng cười khẽ, có vẻ nhịn cười rất khổ! Sắc mặt Cố Vị Y trầm xuống, trợn mắt quét tới, lại là hai nhân viên lễ tân! Cô ta siết chặt lòng bàn tay, đang muốn nhắc Giang Nam, nhưng tâm mắt trong lúc lơ đãng lại rơi vào khuôn mặt cô gái nào đó.

Một giây kế tiếp, cô ta hoảng hốt, giống như gặp quỷ vậy, tay chỉ Cố Cơ Uyển, đầu ngón tay đang phát run, không nói được lời nào! Con nhỏ chết tiệt! Con nhỏ chết tiệt lại không ngụy trang mình! "Sao mặt cô lại trở thành thế này?” Cố Cơ Uyển đáng chết!

Con đàn bà đê hèn đáng chết! Sao cô ta lại để lộ khuôn mặt thật? Không phải cả đời này cô ta nên mang bộ mặt xấu xí sao? "Uyển Uyển nhà chúng tôi không phải làm thẩm mỹ gì trên mặt, chẳng qua là hôm nay không hóa trang mà thôi.

Tô Tử Lạp đi tới bên cạnh Cố Cơ Uyển, chỉ cần có người coi khinh Uyển Uyển, cô sẽ như con nhím nổi lên gai phản kích! "Im miệng!" Cố Vị Y lạnh mắt quét tới, giận dữ nói: "Không tới lượt cô nói chuyện!" Tô Tử Lạp còn muốn nói gì đó, nhưng Cố Cơ Uyển lại lặng lẽ kéo vạt áo cô.

Tô Tử Lạp chỉ có thể nhún vai, vẻ mặt coi thường quay lưng đi, không để ý tới cô ta. Cố Vị Y sắp bị con khốn này làm cho tức điên lên rồi! Từ hôm nay, cô ta chính là nữ chủ nhân của Vọng Giang Các, tất cả mọi người đều phải cung kính với cô ta, ngay cả cậu cả cũng sẵn sàng nói chuyện với cô ta.

Bây giờ cô ta đã là một nữ vương, một con nhãi sao có thể vô lễ với cô ta như vậy?

Thấy Tô Tử Lạp hoàn toàn không thấy cô ta tồn tại, cô giận dữ: "Người đâu, đuổi con nhãi chết tiệt này ra ngoài cho tôi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui