Đệ Nhất Sủng

Giang Nam sửng sốt một chút, một giây sau lập tức cười như điên, vừa cười vừa thở không ra hơi.

Cố Cơ Uyển vẫn nhìn chằm chằm vào mặt anh ta như cũ, đến thời điểm mấu chốt mới nhắc nhở: “Cậu hai Giang, nhìn xe đi".

Nhìn xe?

Giang Nam nhìn về phía trước xem xét, trong lòng căng thẳng, tay lái đột nhiên lượn vòng, nguy hiểm quá, Cayenne đi xẹt qua gương của một chiếc xe tải lớn.

Khoảng cách chỉ chênh lệch một chút, cũng chỉ một chút này mà anh ta suýt thì đụng vào.

Xe tải muốn vượt nhưng lúc vượt lại không thấy có chiếc xe đằng trước.

Nếu vừa rồi bị đụng thì trách nhiệm hoàn toàn thuộc về xe tải, tuy nhiên vấn đề là bọn họ có thể sẽ bị thương khá nghiêm trọng.

Đương nhiên là thân thể bị thương!

Két một tiếng, Cayenne dừng lại ở ven đường, Giang Nam nghiêng đầu trừng mắt nhìn cô gái trước sau vẫn bình tĩnh bên cạnh, tức đến đầu nổi gân xanh.

“Cô… trơ mắt nhìn bọn họ suýt bị xe tải đụng vào mà vẫn còn bình tĩnh như vậy!"

Cô gái này phải nói là không tim không phổi hay nói cô bất chấp sống chết?

“Cậu hai Giang, vừa rồi hoàn toàn là vấn đề của anh.”


Cố Cơ Uyển từ từ chỉ ra: “Là người lái xe mà lại không nhìn đường."

“Em thấy mà không nói sớm?” Anh ta có tiếng là tốt tính, nhưng không hiểu vì sao ở trước mặt cô vẫn luôn dễ nổi cáu như vậy.

“Tôi nhìn thấy là nói cho anh rồi.” Lời này không có nửa điểm giả dối.

Cô vừa rôi đang suy nghĩ xe của đàn ông không nên tùy tiện lên ngồi, nhất là vào buổi tối.

Cho nên thật ra cô có chút hối hận rồi.

Quan trọng là sau khi biết Mộ Tu Kiệt muốn đi A Lý Hãn thì cô vẫn luôn mất tập trung mà nghĩ tới những chuyện kia, căn bản không tĩnh tâm được.

Giang Nam nhìn cô một lúc mới thở ra một hơi.

Không thể trách được, đây đúng là vấn đề của mình, chỉ là anh có chút không phục.

"Em cũng có trách nhiệm, đang yên đang lành tự nhiên làm anh cười?”

"Câu hỏi của tôi vô cùng nghiêm túc." Cho nên có gì đáng cười?

"Sao anh có thể có... có hứng thú với người phụ nữ của anh Mộ được? Cho dù em muốn ngoại tình thì cũng đừng tìm anh."

Giang Nam còn không hiểu rõ tình tình của các vị đại ca kia à?

"Nếu em tới tìm anh, anh ấy nhất định sẽ hủy dung anh."

Cố Cơ Uyển nhíu nhẹ mi tâm, bỗng nhiên nhớ lại vừa rồi cậu cả Mộ trong lối thoát hiểm.

Nếu như cô ở bên những người đàn ông kia, cậu cả Mộ sẽ tự tay giết chết bọn họ! Giang Nam cũng chỉ nghĩ đùa một chút, nhưng mà sắc mặt của cô gái này lại lập tức ủ dột Dường như không muốn cười chút nào.

"Được rồi, thấy em tâm tình không tốt, anh đưa em về trường nhé." Anh lại lần nữa khởi động xe, nghiêng đầu nhìn cô một cái.

"Không phải người đàn ông nào đưa em lên xe cũng đều muốn đưa em về nhà làm những chuyện không thể miêu tả kia đâu." Cố Cơ Uyển không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu, nhẹ nhàng lên tiếng đồng ý: "Ừm”

Dịu dàng ngoan ngoãn như này đúng là hiếm có. Giang Nam lái xe, Cố Cơ Uyển nghiêng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trái tim đang siết chặt không cách nào buông lỏng được. Cả hai người đều im lặng làm cho không khí trong xe rất quái dị. Giang Nam đang định mở nhạc thì chuông điện thoại di động của Cố Cơ Uyển chợt reo.

Cô cầm điện thoại lên nhìn thông báo hiện trên màn hình, trong lòng lập tức chấn động. Bà cụ! Cô rất ít khi dùng điện thoại, nhưng dãy số này thì Cố Cơ Uyển vẫn nhớ kỹ. Từ kiếp trước, cho tới bây giờ. "Bà nội." Cô ấn nút nhận điện, dịu dàng cất tiếng gọi. Bà cụ ở đầu dây bên kia có vẻ cực kỳ kích động.

"Cơ Uyển, vì sao... vì sao Tu Kiệt lại đăng báo nói từ hôn với con? Có phải bởi vì Vị Y không?”


Có thể là do nói chuyện vội vàng quá nên bà cụ ho khan hai tiếng, hít sâu một hơi rồi mới nắm chặt điện thoại.

"Nếu như vì Vị Y tới Vọng Giang Các ở làm cho con không vui thì để bà bảo nó tới đây. Bà sẽ không cho nó đi quấy rầy hai đứa, được không?"

"Cơ Uyển, Tu Kiệt là một đứa trẻ tốt, con đừng giận dỗi nó. Nó thật sự là một người chồng tốt..."

Cố Cơ Uyển thấy sống mũi cay cay, nhưng vẫn phải giả bộ tỉnh táo, cười mà nói vào điện thoại.

"Bà nội, thật ra con và cậu cả Mộ cũng không có tình cảm gì. Trước kia đính hôn là muốn bà vui thôi."

"Nhưng con cũng nghĩ thông suốt rồi, con thật sự không thích cậu Mộ, cậu Mộ cũng không có cảm giác gì với con. Hai người miễn cưỡng ở cùng nhau sẽ không có hạnh phúc. "

"Cơ Uyển, bà biết con thích Tu Kiệt, con không lừa được bà đâu."

Trong lòng bà cụ chua xót không thôi, mặc dù Cố Vị Y mới là cháu gái của bà, bây giờ Cố Vị Y ở cùng với Mộ Tu Kiệt là theo đúng như dự tính ban đầu của bà cụ. Nhưng mà bây giờ phải làm sao?

Cơ Uyển bị một người đàn ông ngang nhiên từ hôn, sau này làm sao tìm được một cuộc hôn nhân mỹ mãn nào nữa? Cơ Uyển... dù không phải là cháu gái của bà, nhưng bà cụ vẫn rất yêu thương Cơ Uyển! Có một số loại tình cảm một khi đã nhận định, cho dù biết là lâm đối tượng thì vẫn không thể thu lại được.

Nghĩ tới Cơ Uyển phải chịu uất ức, bà cụ lại đau lòng không thôi. "Cơ Uyển, giờ con đang ở đâu? Bà nội muốn gặp con, bà nội thật sự nhớ con."

Bà cụ sợ Cố Cơ Uyển vì chuyện của Mộ Tu Kiệt mà vĩnh viễn không tới nhà họ Mộ nữa. "Cơ Uyển, con tới thăm bà nội có được không?”

"Bà nội, bây giờ muộn rồi, giờ này bà nên nghỉ ngơi sớm thôi!" Cho dù muốn gặp, cũng không dám gặp mặt thời gian này, ngày mai gặp thì có thể. Nhưng bà cụ lại không nguyện ý, bà cụ thật sự rất sợ Cố Cơ Uyển sẽ không tiếp tục tới nhà họ Mộ nữa, cũng không muốn gặp bà nữa.

"Con đến chỗ bà nội ngủ một đêm, để bà nội ở bên con."

Cố Cơ Uyển có chút khó xử, bà nội là sợ sau khi cô bị cậu cả Mộ vứt bỏ sẽ nghĩ không thông. Cho dù Cố Cơ Uyển có giải thích thế nào thì bà cụ cũng không chịu nghe, nhất định phải gặp cô cho bằng được.


Cuối cùng, Cố Cơ Uyển hết cách, chỉ có thể đồng ý.

"Muốn tới nhà họ Mộ à?" Giang Nam cũng không phải có ý nghe lén. Nhưng cô ngồi bên cạnh thì có thể không nghe ra sao?

"Ừm."

Cố Cơ Uyển gật đầu, quay qua nhìn anh ta: "Có được không? Nếu mà không tiện..."

Giang Nam đã nhập vào làn xe bên trái, quay ngược đầu xe chạy về hướng nhà họ Mộ. Cố Cơ Uyển mua một bộ quần áo thể thao ở cửa hàng ven đường, thay đi bộ lễ phục gợi cảm kia.

Lúc trở lại cả người đã tỏa ra sự nhàn nhã, hoàn toàn khác với dáng vẻ quyến rũ trước đó. Bây giờ cô đã tháo búi tóc cao xuống, buộc lại gọn gàng sau đầu. Kiểu tóc đuôi ngựa làm cho cô trở nên gọn gàng năng động. Người đẹp quả nhiên ăn mặc trang điểm thế nào cũng đẹp. Đại ca nói cô đẹp, quả nhiên là đẹp thật.

Xe lái vào nhà họ Mộ, thẳng vào dừng lại ở cổng chính. Người hầu ra mở cửa cho Cố Cơ Uyển, Giang Nam nhẹ nhàng hỏi một câu: "Cần anh chờ em không?”

"Không cần, chỗ này có tài xế, khi nào về tôi sẽ nhờ bọn họ."

Cậu hai Giang là người bận rộn, giờ đã là tối muộn, không cần làm việc nhưng chiếm dụng thời gian của anh ta cũng là cô thấy áy náy. Giang Nam không nói gì, khoát tay ra hiệu đi trước.

Cố Cơ Uyển nhớ lời của bà cụ, cũng không nói chuyện tiếp với anh ta nữa mà vội vàng đi vào phòng. Tối nay ông cụ cũng không ở nhà. Bằng không, ông cụ cũng sẽ không cho phép bà cụ thức tới giờ này. Lúc Cố Cơ Uyển đi vào, bà cụ vẫn ngồi trong sảnh lớn đợi cô.

Nghe được tiếng bước chân, bà cụ ngẩng đầu lên liên nhìn thấy một cô gái đi từ ngoài vào. Mộc mạc, trong sáng, hồn nhiên, hoàn hảo! Bà cụ nhìn trân trân một hồi, lập tức hô loạn lên.

"Tang Thanh! Tang Thanh! Con về rồi! Rốt cuộc con cũng về rồi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận