Đệ Nhất Sủng

Sau khi Thúy Nhi rời đi, Giang Nam quay lại trước mặt cô: "Nói sao rồi?"

"Không có gì, cô ấy bị sa thải rồi, cho nên giờ hoàn toàn không biết về chuyện nhà họ Mộ.”

Cố Cơ Uyển đứng lên, cùng anh đi về phía chân núi.

"Không nói chuyện gì khác hả?” Giang Nam hơi kinh ngạc, như vậy không giống với tính cách của Cố Cơ Uyển.

"Có hỏi chuyện lúc trước, nhưng mà Thúy Nhi đi theo bà cụ Cố không bao lâu, trước kia có một người giúp việc nữ khác tên là A Hân,

cho nên có rất nhiều chuyện Thúy Nhi hoàn toàn không biết gì."

Giang Nam vẫn thấy khó tin được, theo như anh hiểu về cô gái này, nếu không hỏi được gì thì sao có thể dễ dàng để Thúy Nhi rời đi?

Nhưng mà nếu cô đã không muốn nói, anh cũng sẽ không hỏi.

Giống như anh đã nói, nếu chuyện này qua rồi thì cứ để qua ởi.

Sau này cô chỉ cần lo cho cuộc sống của mình, vậy mới có ý nghĩa.

Hai người đi xuống dưới chân núi, còn chưa đi vào bãi đỗ xe mà đã chạm mặt mấy người tới.

Mộ Tu Kiệt mặc áo sơ mi âu phục màu đen, Cố Vị Y thì luôn mặc những bộ trang phục sang trọng và duyên dáng.

Lâm Duệ đi theo sau lưng họ, khi nhìn thấy Cố Cơ Uyển và Giang Nam, đáy mắt anh ta cũng lóe lên tia kinh ngạc.

"Mợ... cô Cố, gân đây có khỏe không?" Lâm Duệ không nhịn được hỏi.

"Rất tốt, cảm ơn anh đã quan tâm." Cố Cơ Uyển nở nụ cười với anh ta.

Sau khi xảy ra chuyện như vậy, cô vẫn có thể bình tĩnh đối mặt với mấy người này, đột nhiên đến chính cô còn cảm thấy, cô đã điềm tĩnh

hơn trước kia nhiều.

Chí ít, hiện tại cô không còn kích động, cũng không dễ hành động theo cảm tính.

Cô nhìn Mộ Tu Kiệt, dịu dàng hỏi: "Cậu cả Mộ, gân đây... có khỏe không?”

"Khỏe." Vẻ mặt Mộ Tu Kiệt không có chút cảm xúc, vẫn bình tĩnh khiến người ta không nhìn thấy anh ta đang suy nghĩ điều gì.

"Cậu cả Mộ, có mấy lời tôi có thể nói riêng với anh không?”

Cố Cơ Uyển đứng bên ngoài hơi lâu, hai chân đều đang hơi run rẩy, cô mệt.

Sức khỏe vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, thật ra bác sĩ có đề nghị, bảo cô ở lại thêm ba ngày nữa hãng xuất viện.

Là cô kiên trì, không muốn tiếp tục chờ đợi trong bệnh viện nữa.

Nếu không hôm nay cô vẫn còn ở đó để tiếp tục nghỉ ngơi.

Mộ Tu Kiệt còn chưa nói gì thì Cố Vị Y ở bên cạnh anh ta đã sầm mặt lại, không vui nói: "Cố Cơ Uyển, cô còn chê mình hại anh ấy chưa

đủ sao?"

Cố Cơ Uyển không để ý đến cô ta, cô chỉ nhìn Mộ Tu Kiệt.

Đôi mắt lạnh lùng của anh cũng rơi trên người cô.

Nửa giây sau, anh lạnh nhạt nói: "Tôi còn có việc."

"Chỉ làm lỡ của anh năm phút... không, ba phút."

"Lân sau hẹn trước với Lâm Duêệ đi." Mộ Tu Kiệt bước rời đi, không hê quay đầu lại.

Lâm Duệ cũng hết cách rồi, anh ta nở nụ cười lúng túng với Cố Cơ Uyển: "Hôm nay cậu cả rất bận thật, sau khi cúng tế cho bà cụ xong thì phải về công ty làm việc."

"Cô Cố, nếu không tôi xem lịch trình của cậu cả, lân sau..."

"Không cần đâu." Cố Cơ Uyển lắc đầu một cái, rốt cuộc cô không nhịn nổi nữa, vịn vào cánh tay của Giang Nam.

Cô đứng không nổi nữa, nếu không có thứ gì đỡ lấy, chắc chắn cô sẽ ngã quy.

Giang Nam đã nhận ra khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt rôi, anh ta vươn tay ra, ôm cô vào lòng mình.

"Có muốn anh ôm em qua không? Ở đây cách chỗ đậu xe một khoảng nữa”" Giọng nói của Giang Nam còn dịu dàng hơn cả gió ở ngoài

kia.

Cố Cơ Uyển chần chừ một lúc, rốt cuộc cô cũng gật đầu.

Cô thực sự không đi nổi nữa, nếu cứ tiếp tục đi chắc cô sẽ té xỉu.

Giang Nam ôm ngang cô lên, bước tới bãi đậu xe.

Lâm Duệ khó mà diễn tả nổi tâm trạng của mình lúc này đây, xem ra sắc mặt của mợ chủ không ổn lắm, trông rất yếu.

Cũng phải, hôn mê trong bệnh viện mười ngày mười đêm, dù là ai đi nữa cũng không thể nhanh chóng khôi phục lại như thường được.

Nhưng mà có cậu cả ở đây, mợ chủ lại để cho người đàn ông khác ôm...

Đúng lúc Cố Vị Y cũng quay đầu lại nhìn bóng lưng của họ rời đi, cô ta không nhịn được cười lạnh: "Nhanh như vậy đã quyến rũ được cậu hai nhà họ Giang rồi, sao em lại không biết em gái mình giỏi đến mức này nhỉ?"

Bước chân của Mộ Tu Kiệt hơi ngừng lại, rốt cuộc anh vẫn quay đầu nhìn xem.

Nhưng chỉ liếc mắt một cái rồi quay về, đi thẳng đến nghĩa địa bên sườn núi.

Mộ Tu Kiệt không ngừng lại, đương nhiên Cố Vị Y cũng sẽ không đứng đó, cô ta bước nhanh đi theo.

"Tu Kiệt, không phải em muốn nói xấu Cố Cơ Uyển đâu, chẳng qua em thấy, trước mặt vị hôn phu tiền nhiệm là anh, cô ta lại cùng một người đàn ông khác...

Dừng một chút, cô ta hơi chần chừ: “Nói mấy từ này em còn ngại nói ra nữa là."

Nhưng Mộ Tu Kiệt vẫn tới thẳng về phía sườn núi, giống như thể anh hoàn toàn không hứng thú gì với chuyện này.

Lâm Duêệ đi sau lưng hai người, càng nhìn bóng dáng yểu điệu của Cố Vị Y, trong lòng anh ta lại càng căm ghét.

Gần đây người phụ nữ này cứ luôn lượn lờ bên cạnh cậu chủ, không chỉ theo đến Vọng Giang Các mà ngay cả ở Mộ Thị cũng thường xuyên đến tìm cậu chủ.

Ánh mắt của ông cụ có vấn đề thật rồi, vậy mà còn ám chỉ cậu chủ với cô ta.

Thậm chí ông cụ còn sắp xếp công việc cho Cố Vị Y ở Mộ Thị, để cô ta làm trợ lý đặc biệt cho cậu cả.

Giờ không có việc gì Cố Vị Y cũng lượn lờ trong văn phòng của cậu chủ, đúng là quá đáng ghét.

Cậu cả thì không cảm thấy gì, chỉ cần cậu ấy chuyên tâm làm việc thì sẽ hoàn toàn tiến vào không gian của mình.

Nhưng anh ta nhìn thấy thì rất là khó chịu, anh ta cứ có cảm giác như không khí ô nhiễm.

Cố Vị Y thấy Mộ Tu Kiệt không muốn nói tới Cố Cơ Uyển thì cũng không nhắc lại.

Khi đến trước bia mộ của bà cụ, Cố Vị Y lập tức đỏ mắt, quỳ xuống trước bia mộ.

Cô ta lấy tiên giấy trong tay Lâm Duệ, vừa đốt cho bà cụ, vừa khóc lóc nói: "Bà nội, bà ở bên kia có thoải mái không?"

"Bà nội không cân lo cho cháu, Tu Kiệt tốt với cháu lắm, cháu biết anh ấy đã đồng ý với bà, sau này anh ấy sẽ chăm sóc cháu, nhất định anh ấy sẽ làm được."

"Bà nội, bà cứ yên tâm, cháu và Tu Kiệt đều ổn cả, huhu…

Lâm Duệ trốn qua một bên, tránh khỏi tiếng khóc này.

Đây mà là muốn nói cho bà cụ nghe à, rõ ràng là nhắc nhở cậu cả phải đối tốt với cô ta?

Giờ đây, Lâm Duệ ngứa mắt với tất cả mọi thứ của cô ta.

Cố Vị Y vẫn còn đang khóc lóc nói chuyện với bà cụ, còn Mộ Tu Kiệt thì như người gỗ, anh đứng trước bia mộ, thật nghiêm.

Anh nhìn di ảnh của bà cụ trên bia, nhìn ý cười bên môi bà, đôi môi lạnh lùng mím chặt, đôi mắt từ đầu đến cuối vẫn lạnh băng.

Không biết đã khóc bao lâu, Cố Vị Y mới ngẩng đầu lên nhìn anh ta, nhỏ giọng nói: "Tối hôm qua em nằm mơ thấy bà nội."

Mộ Tu Kiệt vẫn không nói lời nào, Cố Vị Y lau nước mắt, dường như hơi do dự lại có phân ngượng ngùng.

"Bà nội... hỏi em, lúc nào thì cho nhà họ Mộ... cho nhà họ Mộ một đứa cháu trai...”

"Cậu chủ, có cuộc gọi của bên kia gọi tới."

Cố Vị Y còn chưa nói dứt lời, Lâm Duệ đã lập tức cắt ngang, đi tới trước mặt Mộ Tu Kiệt.

Mộ Tu Kiệt quay đầu lại nhìn anh, Lâm Duệ nói: "Bên kia nói, đường đã sắp xếp xong, sau ba ngày nữa là có thể xuất phát."

"Ừm" Mộ Tu Kiệt gật đầu, anh quay lại cúi lạy trước bia mộ bà cụ một lần nữa, sau đó mới xoay người đi về chân núi.

Suýt chút nữa là Cố Vị Y đã tức chết rồi, vừa nãy cô ta đã chuẩn bị nói xong câu.

Đêều tại tên Lâm Duệ đáng chết này! Chuyên phá hỏng chuyện tốt của cô, đúng không?"

Tên khốn này! Sớm muộn cũng có ngày cô đuổi anh ta khỏi Mộ Tu Kiệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui