Đệ Nhất Sủng

Hôm đó khi vừa kết thúc tiết học vào buổi chiều, mấy người đang chuẩn bị về tòa nhà văn phòng của Giang Thị, chuông điện thoại của Cô Cơ Uyển vang lên.

Lâm Duệ.

Trái tim cô run lên, lập tức nghe máy: “Lâm Duệ, như thế nào?”

Lâm Duệ sáng nay đến lấy báo cáo giám định của cô và bà cụ, bây giờ, là đối chiếu với thông tin DNA ở trong hệ thống của bệnh viện sao?”

Cô kích động đến mức ngón tay cầm điện thoại cũng đều run rẩy, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

“Uyển Uyển...” Tô Tử Lạp muốn đi tới thì bị Đàm Kiệt kéo lại.

“Đừng làm phiền cậu ấy, cậu ấy có chuyện quan trọng.”

Đàm Kiệt suy nghĩ một lát, lập tức nhìn Tần Chỉ Châu: “Hạo Phong hôm nay ra ngoài rồi, cậu lái xe đưa bọn họ đến Giang Thị, tớ cùng Uyển Uyển phải ra ngoài một lát.”

“Cậu cũng đi?” Tô Tử Lạp có chút không phục, tại sao chuyện của Uyển Uyển, Đàm Kiệt biết, cô ấy lại không biết?

“Một chút chuyện nhỏ.” Đàm Kiệt đẩy Tô Tử Lạp: “Mau lên, chúng tớ muộn chút sẽ trở về.”

Tô Tử Lạp bất lực, biết bọn họ thật sự có chuyện, cho nên không làm phiền nữa.

Mấy người sau khi rời khỏi, Đàm Kiệt từng bước đi về phía Cố Cơ Uyển.

Cõ Cơ Uyển vừa hay cúp máy, nhìn Đàm Kiệt: “Tớ phải đi gặp Lâm Duệ.”

“Tớ biết, tớ hôm nay có lái xe đến, đi”

Công ty cho mỗi người bọn họ xe, thuận tiện ra vào.

“Được, ở cà phê Thượng Đảo ”

Cà phê Thượng Đảo cách trường không phải quá, Đàm Kiệt lái xe đến, vài phút thì có thể tới.


Khi bước vào quán cà phê này, trong đầu của Cố Cơ Uyển đột nhiên lóe lên cái gì đó.

Lần trước đến đây là khi nào? Hình như là Cố Vị Y hẹn cô ra.

Nhưng Cố Vị Y lần đó cứ khiến người ta cảm thấy lạ lạ, hẹn cô ra căn bản không có chuyện gì, nhưng cô lại nhớ rõ, cô lúc đó có loại cảm giác rất kỳ lạ.

Giống như, cổ ý muốn làm cái gì đó, cô ta rốt cuộc muốn làm cái gì?

Đó là chuyện lúc nào? Cô ta có giả mạo thân phận của mình hay không?

Lúc đó...

“Uyển Uyển, sao lại đứng ở đây không vào?”

Cô Cơ Uyển cảm thấy khi cô sắp nghĩ ra được cái gì đó, lại bị Đàm Kiệt ở đằng sau cắt đứt dòng suy nghĩ.

Có vài hình ảnh vụt qua trong đầu, sau khi bị cắt ngang, lập tức giống như mảnh vỡ, không nhớ ra được nữa.

Cô lắc lắc đầu, mới quay đầu nhìn Đàm Kiệt nói: “Tớ và Lâm Duệ nói chút chuyện.”

“Tớ hiểu, tớ sang bàn bên đó uống cà phê, đợi cậu.”

Đàm Kiệt đã nhìn thấy Lâm Duệ, anh ta đi đến chiếc bàn ở chỗ xa, tìm nhân viên phục vụ gọi cà phê.

Cố Cơ Uyển đi đến chỗ của Lâm Duệ, từng bước đều nặng nề không nói ra được, lại mang theo vài phần mong đợi.

Tâm trạng rất phức tạp, rất hồi hộp, rất hoảng, bất an, lo lắng, thấp thỏm, kích động.

Cảm xúc gì cũng có, khiến cả người cô đều thấy không tốt.

Từ cửa quán cà phê, đi đến chỗ mà Lâm Duệ đang ngồi, ngắn ngửi chỉ có 20 bước chân, vậy mà giống như đi cả một thế kỷ dài đằng đẵng.

Thật không dễ gì, cuối cùng cũng ngồi xuống trước mặt anh ta.

“Uống chút gì đó.” Lâm Duệ đã gọi cho cô cà phê từ trước.

Cố Cơ Uyển cầm lên, một hơi uống hết nửa ly, căn bản không có tâm tư thưởng thức mùi vị của cà phê như thế nào.

“Lâm Duệ, như thế nào, có phải có kết quả rôi?”

Lâm Duệ nhìn cô, khi nhìn cà phê của cô, ngay cả khóe miệng dính bọt cà phê cũng không có tâm trạng lau.

Anh ta rút một tờ khăn giấy, đưa đến trước mặt cô, dịu giọng nói: “Lau miệng trước đã.”

Cô Cơ Uyển lập tức lau khóe miệng vài cái, cầm khăn câm trong tay trở nên nhăn nhún.

Cô căng thẳng, Lâm Duệ nhìn ra được.

Anh chần chừ một lát, mới từ trong túi hồ sơ rút ra một bản báo cáo.

Đó là báo cáo cô đưa cho anh ta, là kết quả giám định của cô và bà cụ.

“Lâm Duệ?” Đây là có ý gì? Cố Cơ Uyển không hiểu.

Lâm duệ lại từ trong túi hồ sơ, rút ra một bản báo cáo khác: “Cái này, là tư liệu DNA của bà cụ được lưu trong hệ thống của bệnh viện, tôi không biết cô xem có hiểu không.”


Trái tim của Cố Cơ Uyển tự nhiên vụt qua tia bất an, đầu ngón tay hơi run rẩy.

Cô cầm lấy hai bản báo cáo, đây là báo cáo chỉ tiết, trước đó cô thật sự cũng chưa có xem kỹ càng.

Bởi vì, những thứ như DNA, cô xem không hiểu.

Dù sao, chỉ cần kết quả cuối cùng.

Nhưng lần này, Lâm Duệ lại nói: “Cô Uyển Uyển, cô so sánh hai bản DNA này một chút.”

Cố Cơ Uyển cắn môi dưới, cầm hai bản báo cáo, nghiêm túc xem.

Rất nhiều thứ thật sự không hiểu, đan xen như núi non.

Những từ tiếng anh này quá nhiều quá loạn quá phức tạp, từ nào cũng biết, nhưng khi ghép lại, cô càng xem đầu óc càng choáng váng.

Nhưng tại sao, nhiều chỗ khác nhau như vậy? Đây là có ý gì?

“Cái này, là tư liệu DNA mà cô lưu ở trong bệnh viện, tôi cũng lấy ra, cô đối chiếu với chính mình một chút.”

Lâm Duệ lại rút ra một bản tài liệu, đưa đến trước mặt cô.

Cố Cơ Uyển cầm tư liệu của mình, so sánh thông tin trên báo cáo giám định.

Giống nhau, hoàn toàn giống nhau!

Những hình ảnh đó cô xem không hiểu, tuy xem không hiểu, nhưng cô ít nhất có thể nhìn rõ, so sánh chỉ số của hai bức hình đó, căn bản không có gì khác biệt.

“Tại sao?” Trái tim bị thứ gì đó đạp mạnh vào, rất u tối, rất nặng, rất... hoảng!

“Anh có ý gì? Lâm Duệ anh nói cho tôi biết, đây là ý gì? Tôi xem không hiểu, tôi không hiểu...”

“Cô Uyển Uyển, bản báo cáo giám định này, có lẽ xảy ra chút vấn đề.

“Anh muốn nói, thông tin trong báo cáo giám định, không phải là của bà cụ, là tôi tự tạo ra?”

Cố Cơ Uyển đứng bật dậy, hai tay vỗ mạnh trên mặt bàn, kích động đến mức không nói thành lời.

“Không phải, không phải! Tuyệt đối không phải!”

“Cô Uyển Uyển, tôi biết chuyện này, cô rất khó chấp nhận, nhưng, những thông tin này là tôi lấy ở trong hệ thống của bệnh viện ra, tuyệt đối sẽ không sai”


Lâm Duệ dường như sớm đã dự liệu cô sẽ phản ứng như vậy, lập tức đứng dậy, muốn kéo cô ngồi xuống.

Cố Cơ Uyển lại dùng tay sức vung tay, hất bàn tay của anh ta ra.

“Vậy anh chính là muốn nói, tôi tạo ra bản báo cáo như này đến lừa anh và cậu cả Mộ, đúng không?”

“Cô Uyển Uyển, đừng kích động, ngồi xuống từ từ nói, tôi tin cô sẽ không...”

“Anh tin tôi có tác dụng gì? Sự thật thắng tất cả, tôi làm giả báo cáo giám định!”

Ha, sao lại như thế này? Sao có thể là giả?

Mẫu máu, là bà cụ lưu ở trong bệnh viện, sao có thể là giả?

Nếu như là giả, vậy thì tại sao so sánh với cô, thật sự là quan hệ máu mủ?

Nhưng Lâm Duệ không nên lừa cô, Lâm Duệ có lý do gì lấy một bản tư liệu giả đến lừa cô chứ?

Cô bây giờ muốn vạch mặt Cổ Vị Y, Lâm Duệ không thể giúp Cố Vị Y.

Tại sao lại như thế này? Tại sao?

“Uyển Uyển...” Đàm Kiệt thấy cô không ổn, lập tức chạy tới, đỡ lấy Cố Cơ Uyển đang lảo đảo: “Có chuyện gì?”

“Tư liệu bọn họ lấy ra từ trong bệnh viện, thông tin DNA của bà nội, và thông tin trên báo cáo giám định trên tay của tớ không giống nhau”

Cố Cơ Uyển bây giờ không biết còn có thể tin tưởng ai, nhưng Đàm Kiệt, ít nhất luôn đứng về phía cô.

Bọn họ cùng đi làm giám định, cùng đi lấy báo cáo, Đàm Kiệt đều biết!

“Không thể nào!” Đàm Kiệt nhìn Lâm Duệ, giọng nói đanh thép: “Mẫu máu rõ ràng chính là của bà cụ, thông tin về DNA sao có thể khác nhau? Lừa ai hả?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận