Lúc Mộ Tu Kiệt thay xong quần áo đi ra, Cố Cơ Uyển đang ngồi trên giường, nghịch điện thoại.
Miệng nhỏ thỉnh thoảng mấp máy, giống như đang cười, cũng không biết là đang chơi cái gì, lại cười vui vẻ như vậy.
Nhưng mà, trên hòn đảo này không có tín hiệu, bọn họ liên lạc với bên người chỉ có thể dùng Internet đặc thù của mình, cô nhóc này vào mạng thế nào?
Chẳng lẽ, là tên nhóc Bác Văn kia nói cho cô biết?
Mộ Tu Kiệt đi tới, mới phát hiện Cố Cơ Uyển không phải liên lạc với ai, mà là xem ảnh chụp trên điện thoại
Hình của Giang Nam và cô...
Trong lòng hơi chua chua, mới bỗng nhiên nhớ đến, mấy ngày mình rời đi, đều là Giang Nam chăm sóc cô.
Lâu nay, thời gian ở chung của anh và cô, dường như là không nhiều như cô và Giang Nam.
Anh đi đến, muốn nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực.
Cố Cơ Uyển lại bởi vì sự xuất hiện của anh mà hoảng sợ, cuống quít giấu điện thoại đi, quay đầu lại nhìn anh: "Anh..."
"Làm sao thế? Ảnh chụp trong điện thoại không thể cho anh xem?"
Lời này của Mộ Tu Kiệt chỉ là đùa vui, không ngờ sắc mặt Cố Cơ Uyển trầm xuống, đột nhiên bất an.
Anh yếu ớt cười: "Sao thế? Gạt anh làm chuyện gì trái với lương tâm?"
"Không có, không có gì.' Cố Cơ Uyển cúi đầu, vẻ mặt không được tự nhiên.
Mộ Tu Kiệt căn bản không để loại chuyện nhỏ nhặt này trong lòng, ôm cô lên nói: "Đi, dẫn em đi ăn cơm trưa, đúng rồi, tên nhóc Giang Nam kia cũng đến, mang đến cho em không ít đồ ăn ngon."
Tình cảm của bọn họ tốt như vậy, gặp mặt nhất định sẽ vui vẻ.
Mấy hôm nay mình phải vội vàng huấn luyện mọi người, không có thời gian ở với cô, Giang Nam đến đây cũng tốt.
Ít nhất, cô nhóc kia sẽ không tịch mịch.
"Anh ấy đến đây?" Quả nhiên Cố Cơ Uyển vui vẻ dáng vẻ như rất kích động.
"Xem ra, ở đây đợi nửa ngày, làm cô chán chết rồi."
Mộ Tu Kiệt cười nhẹ, đột nhiên khom người, bế bổng cô lên, cất bước ra ngoài cửa.
Trong lòng Cố Cơ Uyển có chút chua xót, người đàn ông này, không biết nên nói anh tâm tính tốt, hai là đơn giản quá nhạt nhẽo.
Cô khẽ thở dài một hơi, lúc anh bước ra cửa, nói nhỏ: "Thả em xuống, em...không muốn mọi người nhìn thấy như vậy."
"Có vấn đề?" Mặc dù cậu cả Mộ không muốn buông cô ra, nhưng mà bây giờ bà xã đang mang thai cục cưng, cô là lớn nhất
Lời của bà xã, chính là thánh chỉ.
Ừm, bà xã... xưng hô thế này, chỉ nghĩ lại, đã cảm thấy lồng ngực ngọt ngào.
Anh cẩn cẩn thận thận đặt người xuống, nhẹ nhàng ôm eo cô.
Nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài, mặc dù giọng nói của anh không lớn, lại vang dội có lực.
"Đợi chuyện này qua đi, chúng ta sẽ ra nước ngoài kết hôn.”
Ở Bắc Lăng, mười tám tuổi chỉ có thể đính hôn, nhưng, ở một số chỗ ở nước ngoài, mười tám tuổi là có thể kết hôn.
Kết hôn!
Cơ thể Cố Cơ Uyển run rẩy, không biết một loại chua xót từ đâu dâng lên, sắc đến mức cô thiếu chút nữa rơi nước mắt.
Dù là kiếp này hay kiếp trước, đây cũng là lần đầu tiên của cậu cả Mộ, cam tâm tình nguyện, chủ động nói với cô, kết hôn đi!
Cái này có tính là anh đang cầu hôn mình không?
Nhưng cậu cả Mộ là người đàn ông tâm cao khí ngạo đến mức nào, loại chuyện như cầu hôn, như sợ không muốn làm.
Tác phong của anh vẫn như thế, trực tiếp bế cô vào lễ đường, kết hôn!
Kết hôn, chuyện xa không thể chạm đến như vậy, hôm nay, thế mà lại bày ra trước mặt mình.
Cô quay mặt, không nói gì, trong lòng có ngàn vạn cảm xúc.
Mộ Tu Kiệt lại chỉ cho rằng cô đang thẹn thùng, dù sao chuyện kết hôn cũng quan trọng như vậy.
Mặc dù anh cố gắng bình tĩnh nói nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng thực tế, trong lòng anh cũng có chút bất an, sợ cô nhóc kia sẽ từ chối.
Nhưng mà, cho dù cô từ chối, vẫn phải kết hôn.
Cùng lắm thì lúc đó bế người vào lễ đường, cưỡng chế cử hành hôn lễ rồi nói sau.
Về phần sau đó, sau hôn lễ, chịu đánh chịu mắng, không sao cả.
Nghĩ lại, đã cảm thấy nhiệt huyết tuôn trào, hận không thể lập tức ôm cô vào lễ bái, tiến hành việc quan trọng nhất cuộc đời!
Khóe môi Mộ Tu Kiệt vui vẻ, đáy mắt nhấp nhô ánh sáng vui sướng.
Lúc đi dọc đường, môi mỏng của anh khẽ động, đột nhiên nhảy ra hai chữ rất nhỏ: "... Bà xã."
Trái tim Cố Cơ Uyển như tiếng trống vang lên, như có cái gì đấy hung hăng đập xuống!
Hô hấp của cô trở nên hỗn loạn, chân mềm nhũn, thiếu chút nữa không đứng được,
"Hả? "Người đàn ông giống như không biết sao cô lại như vậy, nhẹ nhàng kéo cô lại, ôm vào trong ngực.
Anh nhíu mày, vô cùng hài lòng với phản ứng của cô nhóc này: "Làm sao thế?”
Anh lại còn cố ý hỏi làm sao thế!
Đây là hai đời cộng lại, lần đầu tiên, anh có tiếng lại có tiếng gọi cô là bà xã!
Đời trước hôn cũng đã kết, nhưng đừng nói gì mà bà xã, ngay cả nhũ danh của cô cũng chưa từng thử!
Lần đó không phải trực tiếp gọi cả tên cả họ, hoặc là, không chút quan tâm!
Nhưng anh bây giờ, lại gọi cô là bà xã!
"“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Môi mỏng của Mộ Tu Kiệt kề sát bên tai cô, thấp giọng nỉ non: "Hả? Bà xã?"
"Đừng gọi em như vậy!" Cố Cơ Uyển có chút không chịu được, trái tim nhỏ nhanh chóng nhảy lên, hô hấp càng thêm khó khăn.
Mộ Tu Kiệt trầm thấp cười hai tiếng, mới dường như bừng tỉnh hiểu ra: "Thì ra em không thích anh gọi là bà xã? Nhưng mà, rồi cũng sẽ quen, bà xã"
Bà xã bà xã bà xã!
Lấy họ của anh lại thêm tên của cô, cuộc sống này, cũng sẽ không xa.
Cố Cơ Uyển cắn môi, dùng sức che lại trái tim của mình.
Trong lòng thật sự rất đau, rất chua xót, rất cay đắng!
Sao lại đối tốt với cô như vậy, sao lại cho cô nhiều thứ không thể như vậy?
Nhưng mà cô không biết, mọi thứ ở đây với anh mà nói, đến cũng có phải là một tai nạn khác không.
Người đàn ông bên cạnh ổn định bước đều, ôm cô vào căn tin.
Căn tin rất lớn, có rất nhiều rất nhiều người, đều là những anh em sáng nay tiến hành đặc huấn ở sân huấn luyện.
Vừa đi vào, Cố Cơ Uyển đã có cảm giác bất an.
Trên người mấy người này, luôn mang theo ít nhiều lệ khí, so với người bình thường, có vẻ càng rét lạnh.
Cô biết bọn họ là ai, cũng biết những người này bây giờ tại sao phải phục tùng dưới trướng cậu cả Mộ.
Cậu cả Mộ có tiền, lại có năng lực, là thủ lĩnh mọi người mong muốn nhất.
Nhưng, thủ lĩnh của bọn họ nên cao cao tại thượng, cuồng ngạo không giới hạn, mà không phải là một người đàn ông dịu dàng như thế trước mặt người phụ nữ của mình.
Cố Cơ Uyển vô thức đẩy Mộ Tu Kiệt một cái, ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy người đàn ông ở cửa ra vào
"Giang Nam!" Cô càng dùng sức đẩy ra, cuối cùng rời khỏi lồng ngực Mộ Tu Kiệt, bước nhanh về phía Giang Nam..
Mộ Tu Kiệt nhíu nhíu mày, cô nhóc này, nhìn thấy bạn tốt ngay cả chồng cũng không cần nữa.
Quay về, nhất định phải giáo dục cho tốt, chồng còn lớn hơn trời, tuyệt đối không thể vì hổ bằng cẩu hữu mà vứt bỏ chồng!
Ừ, đêm nay, phải giáo huấn một chút... Không, phê bình nho nhỏ một chút.
Dù sao bây giờ đang mang cục cưng, nếu như nói chuyện lớn tiếng một chút, cũng không biết có dọa đứa bé không.
Nhìn thấy Cố Cơ Uyển bước nhanh về phía mình, Giang Nam cũng cảm thấy bất an, vội vàng lao qua.
"Đi chậm một chút! Coi chừng! Chớ làm loạn!"
Con nhóc này điên rồi, không biết cơ thể mình vẫn còn rất yếu sao? Dám đi còn nhanh hơn chạy!
Anh ta nhìn xuống hai túi đồ ăn vặt lớn mình mang theo, nhịn không được yếu ớt cười: "Lão đại bạc đãi cô, ngay cả đồ ăn vặt đều không có chuẩn bị cho cô sao?"
Nhìn thấy anh lại kích động đến như vậy! Xem ra, thật sự là thèm điên rồi!