Đệ Nhất Sủng

Chỉ cần cô đồng ý, đồng ý trở lại bên cạnh tôi, tôi sẽ tha thứ tất cả, được không?

Được không? Có thể không?

Cầu xin cô...

Chưa có ai từng nhìn thấy vẻ mặt hèn mọn thế này của cậu cả Mộ, cũng không có ai muốn tin rằng, anh lại có thể ăn nói khép nép để cầu xin người khác như vậy.

Không sai, ánh mắt của anh, lời nói của anh, tư thái của anh đã là một loại cầu xin.

Cầu xin cô, nói cô vẫn còn yêu tôi, nói cô vẫn là người phụ nữ của tôi.

Cầu xin cô...

Trái tim Cố Cơ Uyển chưa bao giờ hoảng loạn và chua xót như giờ phút này.

Không phải sợ mình sẽ bị anh làm gì, càng không phải sợ Giang Nam thế nào, mà là, sợ anh...sợ anh sẽ xảy ra chuyện.

Không biết tại sao, chỉ là có cảm giác anh sẽ xảy ra chuyện.

Trái tim cô thật sự hoảng loạn, thậm chí hoảng loạn đến mức cô quay đầu tìm ánh mắt của Giang Nam.

Cô không biết nên làm thế nào, cô sợ, cô thật sự hối hận.

Nhưng ngẩng đầu lên nhìn thấy không phải là Giang Nam mà là Mộ Bác Văn, người đứng ở bên cạnh bọn họ cách đó không xa.

Mộ Bác Văn mặt không biểu tình nhìn bọn họ, thật ra một chữ cũng không nói, nhưng khoảnh khắc Cố Cơ Uyển nhìn thấy anh ta, trong lòng chợt lạnh đi.

Chuyện đã đến mức này, quay đầu, có phải sẽ thất bại trong gang tấc không?

Cần gì? Cần gì phải thế này?

Cô dùng sức giãy dụa, nhưng vẫn bị Mộ Tu Kiệt khống chế như cũ.

Mặc dù anh không dám dùng sức, nhưng cũng không muốn buông tay.

Nhưng, Cố Cơ Uyển giãy dụa thế này đã hung hăng đâm thêm mấy dao vào trái tim anh!

Vẫn là không muốn, đúng không? Cô vẫn không muốn quay đầu sao?

Cho dù anh ăn nói khép nép, cho dù không cầu mong gì khác từ cô, cô vẫn không bằng lòng, đúng không?

"Cậu cả Mộ, cám ơn ý tốt của anh...Người bây giờ tôi yêu, là anh ấy!”

Cố Cơ Uyển lại một lần nữa dùng sức vung tay, cuối cùng cũng hất tay anh ra.

Cô lập tức trở về bên cạnh Giang Nam, cầm ống tay áo của mình lau đi vết máu còn sót lại trên khóe môi anh ta.

"Anh sao rồi? Bị thương có nặng không? Chúng ta đi đến bệnh viện, để bác sĩ khám cho anh một chút!”

Cho dù là diễn kịch hay là thật, cô cũng rất quan tâm đến vết thương của Giang Nam.

Hai cú đấm của cậu cả Mộ, vô cùng mạnh mẽ, không hề giả vờ chút nào.

Bây giờ Giang Nam bị thương đến mức nào, không ai biết được.

Bị đánh đến mức nôn ra máu, chắc chắn là bị nội thương!

"Tôi không sao." Giọng nói của Giang Nam rất khàn, nhưng miễn cưỡng nở ra một nụ cười trấn an với cô.

"Đừng lo lắng, thật sự không sao!”

"Nhưng anh nôn ra máu!” Thế này sao có thể coi là không sao chứ?

"Thật sự không sao!” Giang Nam lắc đầu, nôn một chút máu chỉ là chút lòng thành.

Nội thương là chắc chắn, nhưng ít ra cũng không muốn mạng của anh ta.

Anh ta cúi đầu nhìn Cố Cơ Uyển, nắm chặt tay cô lại, muốn cho cô dũng khí, nhưng lại không biết, dũng khí bây giờ mình cho cô rốt cuộc là đúng hay sai.

Sắc mặt lão đại tái nhợt đến mức giống như không còn có chút hơi thở của người sống, đến ngay cả anh ta cũng sợ, sợ Mộ Tu Kiệt sẽ xảy ra chuyện.

Sắc mặt Mộ Tu Kiệt lạnh lùng, càng phát ra sự lạnh lẽo, anh đứng thẳng nhìn chằm chằm vào hai người đang đứng gần nhau, môi mỏng mím lại, lộ ra một tia khát máu.

Thậm chí anh đã nếm được mùi vị của máu.

Đạm bạc cười nhẹ, phối hợp với sắc mặt bây giờ của anh, sống sờ sờ lại giống như người chết đã không còn hơi thở.

Cho dù có hơi thở, cũng rõ ràng giống như một cái xác không hồn.

Anh cất bước đi về phía Giang Nam.

Cố Cơ Uyển hoảng hốt, lập tức quay đầu đối mặt với anh, bảo vệ Giang Nam ở sau lưng.

"Không được phép làm tổn thương anh ấy! Mộ Tu Kiệt, nếu anh...nếu...”

Nhưng anh vẫn bước từng bước về phía bọn họ, Mộ Tu Kiệt hoảng sợ, bỗng nhiên không biết cầm lấy thứ gì, dùng sức gõ lên bàn.

"Không được phép tới đây!" Miệng mảnh thủy tinh sắc bén trong tay cô nhằm thẳng vào Mộ Tu Kiệt.

"Cô muốn đối phó với tôi?" Thời điểm này, anh thật sự muốn cười.

A, cô là một phụ nữ tay trói gà không chặt, lại vì một người đàn ông, dùng mảnh vỡ của bình thủy tinh đối mặt với anh.

Dưới ánh đèn, thủy tinh phát ra ánh sáng màu xanh thê lương.

Lạnh lẽo thấu xương, lạnh đến mức tất cả máu trong người anh trong nháy mắt kết thành sương.

"Anh không được qua đây!" Cố Cơ Uyển thấy anh đột nhiên tới gần, bị dọa suýt chút nữa ném cái bình vỡ trong tay.

Nhưng cô chỉ lắc mình một cái, cánh tay đã bị Mộ Tu Kiệt nắm chặt.

Anh và cô đứng cùng nhau, nắm thật chặt bình thủy tinh, miệng bình thủy tinh sắc bén chống trên ngực anh.
"Anh..."

"Hãy chứng minh bản thân!”

Mộ Tu Kiệt nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt giống như bầu trời đêm vô tình, giọng nói giống như con dao lạnh lẽo, đâm thẳng vào trái tim cô.

"Chỉ cần đâm xuống, tôi để các người đi! Ra tay đi!”

"Không..." Cố Cơ Uyển không thể ngờ được, anh lại điên cuồng đến mức này.

Mảnh kính vỡ rất sắc bén, bị anh dùng sức đè vào lồng ngực, vết máu hiện ra rõ ràng sau lớp áo.

Anh hoàn toàn không nương tay, cho dù đối với bản thân mình, cũng có thể tàn nhẫn như vậy!

Nếu vẫn hướng vào bên trong, chắc chắn sẽ đâm anh bị thương.

Cố Cơ Uyển muốn buông tay, nhưng anh lại bao bọc tay cô quá chặt chẽ.

Không cho cô buông tay, thậm chí theo tay cô, dùng sức đem miếng thủy tinh đâm vào trong ngực mình.

"Không phải cô yêu cậu ta sao? Chỉ cần cô dám chứng minh với tôi thì tôi sẽ tin tưởng cô! Chỉ cần dùng lực đâm vào, tôi đảm bảo cô sẽ cùng cậu ta an toàn rời khỏi hòn đảo này, tôi sẽ vĩnh viễn không bao giờ dây dưa nữa!”

Anh cười lạnh, nụ cười đẹp mắt đến mức khiến cho vạn vật biến sắc, nhưng lại lạnh lẽo, khiến cho sinh linh đồ thán!

Cố Cơ Uyển rơi nước mắt, toàn thân đều đang run rẩy: “Đừng ép tôi, đừng ép tôi, tôi chỉ muốn ở bên anh ấy, đừng ép tôi...”

Đừng ép buộc cô nữa! Cô thật sự không gánh được!

"Thật sao? Nếu đã muốn đi cùng anh ta như vậy thì hãy mạnh mẽ đâm tôi một dao!”

Những anh em đặc huấn, mỗi người đều kẹp một con dao trong ủng, Mộ Tu Kiệt cũng không ngoại lệ.

Dùng bình thủy tinh cô sợ đúng không? Vậy chỉ có thể dùng dao!

Cố Cơ Uyển hoàn toàn không nhìn thấy rõ, bình thủy tinh kia bị ném khỏi tay mình từ lúc nào.
Đợi đến khi cô lấy lại tinh thần, trong tay cô đã là một con dao sáng loáng.

Cũng giống tư thế vừa rồi, Mộ Tu Kiệt cầm tay cô, cô cầm chuôi dao.

Mà miệng dao sắc bén đang đối diện với ngực của anh, ở vị trí trái tim.

Mũi dao thậm chí đã đâm vào da thịt của anh, máu tươi chảy ra, mặc dù vì không đâm đủ sâu, máu chảy không nhiều, nhưng nhìn thấy cũng khiến người ta hoảng sợ đến ngạt thở.

"Anh cả..." Tình hình bây giờ, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Mộ Bác Văn.

Anh ta muốn Cố Cơ Uyển rời khỏi anh cả, nhưng anh ta cũng không muốn khiến anh cả tự mình hại mình như vậy!

Giang Nam cũng không ngờ, lão đại lại có thể điên cuồng đến mức này.

Anh không tin rằng Cố Cơ Uyển đã thay đổi, anh cần chứng minh, nhưng cách chứng minh của anh lại quyết liệt và vô tình như vậy!

"Đâm vào đi! Cô sẽ có thể ở bên cậu ta!”

Mộ Tu Kiệt hoàn toàn không quan tâm đến người ngoài, trong ánh mắt anh chỉ có cô gái đang khóc thút thít trước mắt này.

Cô khóc là vì đang sợ hãi, hay là vì cô đau lòng?

Đây là cách duy nhất để có thể chứng minh, nếu cô thật sự vô tình với anh, vậy cần gì phải quan tâm đến việc sống chết của anh?

"Không, tôi không muốn...' Cố Cơ Uyển rất muốn vứt dao đi, nhưng anh lại cầm tay cô rất chặt.

Lúc này mũi dao đã đâm vào trong da thịt của anh, chỉ cần tay mình khẽ động thì vết thương trên lồng ngực của anh sẽ càng thêm sâu.

Rõ ràng là thân thể máu thịt, lại giống như hoàn toàn không có chút cảm giác đau đớn nào.

Con dao đâm vào, đến ngay cả việc nhíu mày anh cũng chưa từng làm một cái.

"Nếu không nỡ, vậy hãy ở bên cạnh tôi, chúng ta vẫn có thể sống thật tốt!”

Mộ Tu Kiệt cười yếu ớt, năm ngón tay siết chặt tay cô: “Tới đi, đưa ra quyết định cuối cùng của cô, hoặc là đâm vào, hoặc là, trở về!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui