Đệ Nhất Sủng

Sau khi cúp điện thoại thì tin nhắn messenger lại vang lên, vẫn là Giang Nam.

Anh ta muốn cô chia sẻ vị trí của mình, sau khi mở ra thì hai người có thể nhìn thấy vị trí của nhau.

Anh ta sợ cô đi lung tung, sau đó sẽ không tìm thấy cô.

Anh ta luôn luôn cẩn thận như thế, chăm sóc cô giống như con gái mình.

Đôi khi ngay cả Cố Cơ Uyển cũng sẽ nghi ngờ, rốt cuộc hai người bọn họ có quan hệ gì.

Vì cô nên anh ta cãi nhau với người anh em nhiều năm, vì cô nên anh ta bị cậu cả Mộ đánh đến mức suýt nhập viện.

Nhưng anh ta chưa từng có nói bất cứ điều gì với cô, chưa từng làm chuyện gì khác thường, chưa cho tạo áp lực cho cô.

Cô nhìn hai vị trí trên bản đồ thì có thể nhìn thấy được Giang Nam đang lo lắng đi đến chỗ cô.

Khóe môi Cố Cơ Uyển lại không nhịn được cong lên, đôi khi cuộc sống sẽ làm cho con người tuyệt vọng, nhưng cuộc sống sẽ không bao giờ có ngõ cụt.

Cô cất điện thoại vào túi, định đi ra khỏi nơi u ám này.

Bỗng nhiên ngã tư cách đó không xa lại truyền đến tiếng gọi đầy lo lắng: "Ông chủ! Ông chủ!"

Hình như có người ngã xuống đất và mấy người vây quanh, có người đứng một bên, có người đi tới đỡ người kia dậy, một đám người lại luống cuống tay chân!

Hình như người ngã xuống đất là một cụ già...

Trong lòng Cố Cơ Uyển căng thẳng, lập tức muốn qua đó.

Cô bước đi hơi nhanh, giữa hai chân giống như bị xé rách, đau đến mức mô hôi lạnh toát ra.

Cô vất vả lắm mới đè nén cảm giác đau đớn xuống, cô tiếp tục đi về phía trước.

Cô vẫn chưa đến gần ông cụ kia thì hai người mặc đồ tây màu đen ngăn lại.


"Đứng lại! Cô không được đi qua đó!"

"Ông cụ sao vậy?" Ánh mắt Cố Cơ Uyển lướt qua bọn họ, dừng lại trên người ông cụ ngã xuống đất.

Cô mượn ánh đèn nhìn đến sắc mặt của ông cụ rõ ràng đỏ bừng không giống bình thường, hai mắt trợn to, hô hấp khó khăn!

"Mau đặt ông ấy xuống đi!" Cố Cơ Uyển muốn đi qua đó.

Hai người đàn ông mặc đồ đen vẫn kiên quyết ngăn cản cô lại: "Cô đi đường khác đi!"

"Ông ấy không hít thở được, có thứ gì đó mắc kẹt ở cổ họng, mau đặt ông ấy xuống!"

"Cô..."

"Để cô ấy đến đây!" Người đàn ông bên cạnh ông cụ nhìn qua bên này thì vội vàng la lên: "Cô là bác sĩ?”

"Không phải." Cố Cơ Uyển đi qua, những lời này làm cho mấy người lập tức sầm mặt xuống.

Mạng người quan trọng, Cố Cơ Uyển không có tâm trạng tranh luận với bọn họ, cô lập tức la lên: "Đừng đỡ ông ấy như thế, anh dìu ông ấy ngồi xuống đi!"

Hai người đang đỡ ông cụ nhìn nhau, không biết có nên nghe theo hay không.

Nhưng bác sĩ vẫn chưa tới, hiện tại bọn họ thật sự không có cách nào khác.

Cố Cơ Uyển lập tức lại nói: "Tôi đã học qua các cách sơ cứu! Mau đỡ ông ấy ngồi xuống!"

Lần này không có ai dám nói thêm cái gì.

Hai người dìu ông cụ ngồi xuống dưới đất.

Cố Cơ Uyển quỳ xuống phía sau ông cụ, một chân cong lên đỡ lấy lưng ông cụ, hai tay cô vòng tay ôm ở vị trí giữa ngực vào bụng ông cụ.

Cố Cơ Uyển hít một hơi thật sâu, sau đó bỗng nhiên dùng sức đẩy bụng ông cụ lên!

Ông cụ được cô đẩy bụng suýt nữa ngất đi, nhưng dường như cách này không có hiệu quả.

Mặt ông cụ vẫn đỏ bừng lên, ngày càng có xu hướng đỏ hơn.

Người đàn ông bên cạnh định đẩy Cố Cơ Uyển ra, Cố Cơ Uyển lại không bỏ cuộc, cô vẫn như ôm bụng ông cụ rồi lại dùng sức đẩy bụng lên.

"Phụt" một tiếng, lần này không biết thứ gì đó trong miệng của ông cụ bay ra, trong nháy mắt không thấy tăm hơi.

"Sao lại thế này?" Ngoại trừ người đàn ông bên cạnh ông cụ thì không ai thấy được đó là thứ gì!

Nhưng sau khi thứ gì đó bay ra ngoài thì sắc mặt ông cụ dân tốt hơn.

Ông cụ mở miệng thở hổn hển, rõ ràng đã có thể hô hấp!

Ông ấy dần ổn định!

"Ông chủ..." Mấy vệ sĩ cùng quản gia vây quanh.

Cố Cơ Uyển lập tức xua tay: "Mọi người đứng xa một chút cho ông ấy hít thở không khí."

Mấy vệ sĩ lập tức lùi lại, sợ cướp hết không khí của ông chủ nhà mình.


Chú Đinh quản gia nhìn người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh ông chủ: “Cậu chủ Viễn..."

"...Đậu phộng." Cố Tĩnh Viễn không khỏi cảm thấy có chút... Mất mặt.

Đây là chuyện gì vậy? Bởi vì một viên đậu phộng làm cho mọi người luống cuống tay chân.

Mặc dù ông chủ tuổi cao, nhưng bình thường cơ thể rất khỏe mạnh.

Vừa rồi mọi người còn tưởng rằng ông ấy giấu bệnh, bệnh đột nhiên tái phát.

Cố Cơ Uyển buông ông cụ ra rồi lùi qua một bên, đưa tay xoa thái dương.

Cô nhìn ông cụ dần ổn định thì mới thở phào nhẹ nhõm cười nói: "Ông ơi, sau này ông đừng ăn mấy loại hạt cứng như vậy, tiêu hóa không được tốt đâu."

Ông cụ ngẩng đầu nhìn cô, tuy rằng ông cụ đã ổn định nhưng vẫn không thể nói nên lời.

Nhưng sao cô gái trước mặt lại quen như thế?

Ông cụ động đậy ngón tay muốn đưa tay lên thì cháu ngoại bên cạnh ngăn cản: "Ông đừng lộn xộn, chờ ông khỏe rồi nói sau."

Lần này bởi vì một hạt đậu phộng nên ông cụ ăn quả đắng, có lẽ cũng cảm thấy hơi xấu hổ, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Cố Cơ Uyển nhìn người trẻ tuổi bên cạnh ông cụ thì cười với anh ta: "Chắc ông ấy không sao nữa, tôi đi trước đây."

"Cô chờ một lát."

Người đàn ông trẻ tuổi nói chờ một lát, quản gia lập tức nhìn Cố Cơ Uyển cười nói: "Thưa cô, cô đã cứu ông chủ nhà chúng tôi, chúng tôi vẫn chưa cảm ơn."

"Không cần, ông nói tiếng cảm ơn là đủ rồi."

Cố Cơ Uyển đang định xoay người rời đi thì người đàn ông trẻ tuổi lại nói: "Cô đã cứu ông ngoại tôi, tôi nhất định phải thể hiện một chút."

"Hình như đến bây giờ anh vẫn chưa nói lời cảm ơn với tôi." Lời Cố Cơ Uyển nói làm cho anh ta có chút bất ngờ.

Người đàn ông trẻ tuổi bình tĩnh lại mới nói: "Cảm ơn, nhưng tôi muốn..."

"Thôi bỏ đi, anh muốn cảm ơn tôi thế nào? Cho tiên tôi sao?”

Cô không phải ra vẻ thanh cao, nhưng cô không muốn gây phiền phức


Giang Nam sẽ nhanh chóng đến đây, cô phải đến khách sạn bên kia chờ anh ta.

"Nếu anh cảm thấy mạng của ông ngoại có thể đo được bằng tiền thì anh đưa cho tôi một số tiền, xem ông ngoại của anh giá trị bao nhiêu."

"Nếu anh cảm thấy ông ngoại quan trọng hơn tiền, vậy thì không cần để ý mấy chuyện sáo rỗng báo đáp gì đó."

Mặc dù cô nói chuyện ngay thẳng, cũng không chừa mặt mũi cho đối phương, nhưng lời nói không hề thô lỗ.

Cố Cơ Uyển cười nói: "Tôi chấp nhận lời cảm ơn của anh, tôi đi đây."

Cô đi thật, không để lại tên và cách liên lạc, thậm chí không giữ lại một đường lui.

Hành động này làm cho tất cả mọi người bất lực chấp nhận.

"Chẳng lẽ cô ấy không biết mình đã cứu ai sao?" Quản gia nói thầm.

Có lẽ là không biết, nếu cô biết thì nhất định sẽ không rời đi phóng khoáng như thế.

Cho dù tiền bạc rất thô tục, nhưng không có ai có thể từ chối.

Quan trọng là cậu chủ nhà bọn họ cho một số tiền, số tiền đó chắc chắn cho một người bình thường có thể tiêu xài mấy đời.

"Ông ngoại, ông sao rồi?" Sau khi Cố Cơ Uyển đi xa thì Cố Tĩnh Viễn thu hồi ánh mắt, vỗ lưng cho ông cụ.

"Không sao, không sao, một hạt đậu phộng mà thôi, còn có thể lấy mạng của ông sao?"

Ông cụ Cố thuận lợi thở ra, lúc đứng lên đã khôi phục dáng vẻ khỏe mạnh.

Nhưng lời này nói ra không sợ người ta cười rớt răng sao?

Lúc nãy ai bị một hạt đậu phộng suýt nữa cướp đi tính mạng chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận