Đệ Nhất Sủng

Vẻ mặt thành thật đó của Giang Nam làm cho Cố Cơ Uyển không hiểu sao lại cảm thấy hoảng hốt.

Hai tay đang thả xuôi ở bên người của cô nắm lấy vạt áo, rõ ràng ở chung với anh ta một thời gian lâu như vậy rồi, cả hai đều đã quen thuộc lẫn nhau như vậy.

Nhưng mà giờ phút này bởi vì sự nghiêm túc nơi đáy mắt của anh ta, đột nhiên cảm thấy hình như mình vẫn chưa đủ hiểu anh ta.

“Có... lời gì muốn nói à?”

“Trông em có chút khẩn trương.” Giang Nam cong môi cười một tiếng, ý cười này cũng làm cho người ta nhìn không thấu.

“Đang khẩn trương cái gì vậy?” Anh ta đi vào, tiện tay đóng cửa phòng lại.

Cố Cơ Uyển trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái: “Ai nói tôi khẩn trương chứ?”

Có gì để khẩn trương, ngày nào cũng ở cùng với nhau: “Anh đừng có tự mình đa tình!”

Cô xoay người lại dọn dẹp đồ vật ở trên bàn: “Muốn nói cái gì thì nói nhanh đi, đợi một lát nữa tôi còn muốn tăng ca.”

“Bây giờ công việc cũng đã theo quỷ đạo rôi, nhân viên của công ty tạm thời cũng có đủ, đêm hôm khuya khoắt còn phải tăng ca cái gì?”

Giang Nam đi đến gân cô, mặc dù là Cố Cơ Uyển không quay lại, nhưng cô cũng có thể cảm nhận được anh ta đang từ từ tới gân.

Một loại khí tức riêng biệt thuộc về anh ta, sau khi đến gần có thể làm cho người ta an tâm, thậm chí còn bình tĩnh.

Anh ta đã đứng ở sau lưng của cô, từ nãy đến giờ cũng không nói gì, giống như là chỉ đang nhìn cô thu dọn đồ đạc.

Trên thực tế thì cũng không có cái gì để dọn dẹp, Cố Cơ Uyển chỉ là ở không nên kiếm chuyện làm, tốt nhất là phân tán lực chú ý của mình đi.

Cảm giác tối hôm nay sao lại có chút không giống với bình thường.

Đều là do mấy người ở trong phòng làm việc nói mấy câu không thể giải thích được, nếu không thì giữa bọn họ nhất định cũng sẽ không có vấn đề gì.

Nhưng mà anh ta vẫn đứng ở sau lưng của cô mà không nói lời nào, đây coi như là cái gì chứ?

“Chuyện là.” Cố Cơ Uyển suy nghĩ, vẫn chủ động mở miệng phá vỡ bầu không khí trầm mặc.

“Sức khỏe của tôi đã tốt rồi, thật ra thì bây giờ có thể sống như người bình thường, không cân có người chăm sóc nữa đâu, thật sự đó.”

“Hửm?” Hơi thở của anh ta giống như lại đến gần mấy phần, nhưng mà bởi vì vẫn không quay đầu lại, Cố Cơ Uyển cũng không biết là rốt cuộc anh đang làm cái gì.

Chỉ có thể dựa vào cảm giác, biết anh ta đang càng đi gần về phía cửa mình hơn.

*Ý của tôi là, thật ra thì tôi có thể... chuyển về.. ”

Bỗng nhiên giọng nói của Cố Cơ Uyển hoàn toàn biến mất.

Cô cúi đầu nhìn hai tay đang ôm ở trên eo của mình, trong nháy mắt nhịp tim liên tăng lên điên cuồng.

Anh... có ý gì vậy?

“Giang Nam...”

“Chúng ta ở bên nhau đi.” Giang Nam vùi đầu ở cổ của cô, nghe mùi hương thơm ngát thuộc về riêng cô, hai mắt của anh ta nhắm nghiền lại.

Có mấy lời đã cất giấu rất lâu từ dưới đáy lòng, nhưng mà mãi vẫn không có cơ hội để nói ra.

Giọng nói của anh ta hơi trâm thấp, trong trâm thấp lộ ra khàn khàn khiến cho phụ nữ say mê: “Em cũng đã gặp anh ta rồi, còn muốn trở lại bên cạnh anh ta sao?”

Toàn thân của Cố Cơ Uyển chấn động, cái chữ “anh ta” đó, cô chỉ cần suy nghĩ một chút liên hoảng đến nỗi toàn thân run rẩy.

Giang Nam rõ ràng cảm nhận được sự bất an của cô, hai tay của anh ta càng dùng sức ôm cô thật chặt vào trong ngực.

“Em đang sợ, tại sao... em lại trở nên sợ anh ta như vậy?”

“Giang Nam, tôi không muốn”

“Là không muốn nhắc đến, hay là không muốn trở về.” Rõ ràng là đã ôm cô, nhưng mà anh ta vẫn không tạo cho cô bất kỳ áp lực nào như cũ.

“Tôi cho em thêm một cơ hội nữa, chỉ cần em còn muốn trở về, tôi sẽ suy nghĩ cách để anh ta hiểu hết toàn bộ mọi chuyện, nhưng mà em chỉ còn có cơ hội trong đêm nay thôi."

“Có ý gì chứ?” Cố Cơ Uyển nghe không hiểu được lời này của Giang Nam.

Dường như là anh ta có thể đoán được tâm tư của cô, cười yếu ớt, hơi thở ấm áp rơi trên cổ của cô, nóng bỏng làm cho cô cảm thấy hoảng hốt.

“Cho em thêm một cơ hội để trở về, nếu như bỏ lỡ, tôi sẽ... sẽ không tiếp tục buông tay nữa”

Trong lòng của Cố Cơ Uyển run lên một cái, vô thức muốn đẩy anh ta ra.

Nhưng mà cánh tay của người đàn ông này giống như là sắt thép, ôm chặt cô lại, không cho phép cô đẩy mình ra nửa phân.

“Trừ phi em quyết định muốn trở về."

“Tôi với anh ấy đã không còn bất kỳ khả năng nào nữa!” Cô không thể quay về được.

Cô hoàn toàn không có cách nào để nối lại mối quan hệ với cậu cả Mộ, cho dù hiểu lâm có giải thích rõ ràng, con cũng không còn ở đây nữa.

Mộ Tu Kiệt hận cô, hận đến nỗi không còn chút thương tiếc nào với cô.

Cho dù có trở về thì có thể làm cái gì được?

Vẫn giống như là trong quá khứ, trở thành gánh nặng của anh, và luôn luôn mang đến tai họa cho anh.

Thật ra thì như thế này cũng được, xem như là một kết quả hoàn mỹ nhất.

“Không muốn ư?” Giọng nói của Giang Nam giống như là ma chú, làm cho cô thật lâu sau cũng không có cách nào thoát ra được.

Không muốn ư? Thật sự không muốn ư?

Có lẽ là cô không dám nghĩ đến.

“Nếu như em đã không muốn trở về, vậy thì đừng cho anh ta bất kỳ không gian gì để ảo tưởng.”

Giang Nam bỗng nhiên buông cô ra, tay rơi trên đầu vai của cô, xoay cả người cô lại đối mặt với mình.

Cố Cơ Uyển mới phát hiện hóa ra là hai người bọn họ đã gần nhau như vậy.

Cơ thể của bọn họ thậm chí thiếu chút nữa đã dán lại với nhau.

“Anh...” Hai tay của cô vô thức chống đỡ trên lồng ngực của anh ta, trong tiềm thức vẫn muốn đẩy anh ra như cũ.

“Vẫn không thể chấp nhận tôi được sao?” Giang Nam bỗng nhiên kề sát lại, hai người hoàn toàn dính sát vào nhau.

Cô trốn ra phía sau, có chút hỗn loạn: “Tôi chưa từng... chưa từng nghĩ tới ”

“Vậy thì bây giờ suy nghĩ thật kỹ đi.” Anh ta cho rằng anh ta đã cho cô đầy đủ thời gian.

Không ngờ đến sau khi nói ra những lời này thì cô vẫn bị hù dọa.

“Bây giờ á?” Cố Cơ Uyển trợn to đôi mắt đen lấp lánh như bảo thạch, loại chuyện này có thể muốn nghĩ là nghĩ ngay lập tức được à.

“Tôi nghĩ là biểu hiện của mình đã đủ sáng tỏ rồi” Chẳng lẽ ngoại trừ cô ra, anh còn đối xử tốt với người phụ nữ thứ hai nữa à?

“Nhà họ Mộ phức tạp, không phải là nơi mà em nên ở. Nếu như em vẫn còn muốn thì tôi sẽ không ngăn cản, nhưng nếu như em không có chấp niệm không phải gả cho anh ta thì không được, vậy thì nhà họ Mộ quả thật không nên là sự lựa chọn đầu tiên của em.”

Anh ta cười yếu ớt, giống như là đang chào hàng, nói những lời êm tai với cô.

“Nhưng mà nhà họ Giang không giống như vậy, mặc dù là nhà họ Giang cũng rất phức tạp, nhưng mà đây cũng là bệnh chung của những nhà quyền quy, không có cách nào phòng ngừa được.”

“Nhưng nhà họ Giang đơn giản hơn nhà họ Mộ, bọn tôi chỉ có một người mẹ, em có hiểu ý của tôi không?”

Cố Cơ Uyển giương mắt lên đón ánh mắt của anh ta, có chút không dám tin.

Cô hiểu được ý này của anh ta, mặc dù là ba Giang xuất thân từ gia đình quyền quý, nhưng mà ông ấy chỉ có một người phụ nữ, đó chính là mẹ của anh em bọn họ.

Không ngờ đến ba Giang là một người đàn ông chung thủy như thế.

Trong gia đình quý tộc quyền quý như thế này, thật sự hiếm có.

Ngay cả nhà họ Cố của bọn họ ở trước mặt của nhà họ Mộ và Giang là một sự tôn tại nhỏ bé như vậy, nhưng mà ba Cô Kính Minh của cô cũng có không ít phụ nữ.

Cô cả nhà họ Cố đã ra nước ngoài nhiêu năm, cũng bị hai mẹ con Dương Hiểu Nha áp bức, đến bây giờ cũng không muốn trở về.

Mẹ của chị cả chính là vợ chính thức của Cố Kính Minh, sau đó bị Dương Hiểu Nha làm cho tức giận đến nỗi bệnh không chịu được, sau đó qua đời khi tuổi còn trẻ.

Dương Hiểu Nha hiện tại đã là người phụ nữ của Cố Kính Minh, sau này trở thành người vợ chính thức.

Mà Tang Thanh, mẹ của cô, nghe nói cũng chỉ là tình nhân của Cố Kính Minh.

Từ nhỏ đến lớn, nguyên nhân mà Cố Cơ Uyển cũng không có cái nhìn tốt với mấy người đàn ông trong gia đình quý tộc cũng là do đó mà đến.

Nhưng mà ba Giang... nói như thể này, quả thật muốn trở thành thần tượng của cô.

*Ba mẹ của tôi là người rất dễ ở chung, sau khi em gặp rồi thì nhất định sẽ thích.”

Giang Nam nắm lấy tay cô, nghiêm túc lại kiên định: “Cho tôi một cơ hội để chứng minh với em đi, cũng không phải là tất cả con dâu của các gia tộc quyền quý đều sống khó khăn như vậy, con dâu của nhà họ Giang tôi có thể sống rất thoải mái... có được hay không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui