Đệ Nhất Sủng

Trong quầy, nhất thời im lặng không tiếng động.

Cậu hai Giang ra tay, làm bị thương Tân Nhất.

Các vệ sĩ bên phía Tân Nhất xông lên, Vince cũng dẫn người xông vào.

Hai bên tập trung một chỗ, ai cũng không có động thủ trước.

Giang Nam rảo bước muốn đi về phía phòng thay đồ, đằng sau, một tiếng huýt lạnh lùng, lại bình thản truyền vào.

“Chuyện gì đáng để cậu hai Giang đại động can qua, làm bị thương người của tôi thế?

Cậu cả Mộ!

Địa phương này, lúc này! Mộ Tu Kiệt sao lại đến đây?

Sắc mặt của Giang Nam tái xanh, vừa quay đầu thì nghe thấy một âm thanh khác: “Giang Nam, cậu sao lại ở đây?”

Ánh mắt của Giang Nam lướt qua Mộ Tu Kiệt, rơi vào người đàn ông đằng sau cách anh không xa, đang đi tới.

Anh ta nhíu mày: “Tĩnh Viễn?”

“Chuyện gì vậy?” Cố Tĩnh Viễn và ông cụ Cố cùng đi tới.

Bọn họ vốn dĩ đang ở khu nghỉ đợi, thủ hạ báo cáo tình hình bên này, hai người bèn vội vàng đến.

Giang Nam hôm nay vốn hẹn người bạn cực kỳ tốt, muốn tụ tập ăn uống, người này, chính là cậu cả nhà hộ Cố, Cố Tĩnh Viễn.

Hai người quen biết nhiều năm, mỗi lần Cố Tĩnh Viễn đến Bắc Lăng, hoặc Giang Nam đến Lăng Châu, hai người đều sẽ gặp mặt.

Hôm nay nếu không phải Tô Tử Lạp xảy ra chuyện, hai người đã đi gặp mặt rồi.

Giang Nam sau đó nói có chuyện không thể đến, Cố Tĩnh Viễn cũng chỉ có thể tiếp tục đi theo bên cạnh ông cụ, cùng Cố Vị Y đi mua sắm.

Vốn dĩ đã đủ nhàm chán, lại không ngờ, sẽ ở nơi này gặp được cậu hai Giang đã thất hẹn.

“Cậu cả Mộ, cậu cũng ở đây?” Thế giới này thật sự bé mà.

Vốn định sau khi gặp Giang Nam xong, sẽ cùng ông cụ đến gặp Mộ Tu Kiệt.

Bọn họ khi đến Vọng Giang Các, cậu cả Mộ vừa hay không ở đó, bọn họ nói rõ ràng chuyện với Cố Vị Ý, dẫn Cố Vị Y đến bệnh viện làm giám định.

Cố Vị Y dù sao luôn ở chỗ của cậu cả Mộ, ý của ông cụ là, không quản Cố Vị Y và cậu cả Mộ có quan hệ gì, cũng bắt buộc phải đến thăm một chuyến.

Không ngờ, lần này, ngược lại toàn bộ tụ tập ở đây.

Ông cụ Cố nhìn Mộ Tu Kiệt, thanh niên khí độ phi phàm, mang sức hấp dẫn khó tả, vừa nhìn là biết không phải người bình thường rồi.

Ngay cả một ông cụ lăn lộn nhiều năm trong thương trường như ông, nhìn thấy khí chất này của Mộ Tu Kiệt cũng không khỏi nhìn nhiều thêm vài lần, không kìm được mà tấm tắc khen anh!

Cậu cả nhà họ Mộ quả thật nghe danh không bằng gặp mặt, quá xuất sắc!

Có điều, Vị Y nhà bọn họ và cậu cả Mộ ở bên nhau sao?

Nhưng cảnh tượng này, hình như hoàn toàn không phù hợp lắm.

Cậu cả Mộ thật sẽ thích Vị Y của bọn họ sao?

Ông cụ nhìn người mấy chục năm, đã coi như thành một nửa yêu tinh rồi.

Khí chất của hai người, thật sự khó lòng dung hợp, nhìn thế nào cũng không giống một đôi.

“Cậu cả Mộ, vị này là ông cụ của nhà họ Cố chúng tôi.” Cố Tĩnh Viễn giới thiệu.

Mộ Tu Kiệt và nhà họ Cố ở Lăng Châu có từng làm ăn với nhau, nhưng người tiếp xúc đều là Cố Tĩnh Viễn.

Ông cụ Cố, thật sự không thường gặp.

Anh gật đầu, giơ tay, không tự ti, cũng không kiêu ngạo, chỉ điểm nhiên và lạnh nhạt như thói quen.

“Ông cụ Cố, hân hạnh.”

Ông cụ Cố lập tức đưa tay, bắt lấy: “Hân hạnh hân hạnh, cậu cả Mộ quả nhiên nhân trung chỉ long, không tệ không tệ.”

Mộ Tu Kiệt mỉm cười, hào sảng nhận lại lời khen của ông ta.

Cố Tĩnh Viễn lại nhìn Giang Nam, giới thiệu với ông cụ Cố: “Ông ngoại, người này chính là người bạn tốt mà cháu thường nhắc tới với ông, cậu hai của Giang Thị.”

“Chúng ta từng gặp nhau rồi, cậu nhóc, gần đây vẫn tốt chứ?” Ông cụ nhìn Giang Nam, trên mặt đều là ý cười.

Trong lòng Giang Nam nhớ đến Cố Cơ Uyển, chỉ mỉm cười đáp lại một ôn hòa: “Cháu rất tốt, ông cụ, sức khỏe vẫn an khang chứ?”

“Cũng tạm.”

Có điều, tình hình trước mắt... có ý gì vậy?

Người của cậu cả Mộ, và người của cậu hai Giang, thế nào lại đối đầu với nhau?

Giang Nam không có tinh lực đi giải thích nhiều, vội nói: “Bạn cháu có chút việc, cháu..."

Nhưng anh ta còn chưa nói xong, bên đó, đột nhiên truyền đến tiếng hét của phụ nữ.

Trái tim của Giang Nam thắt lại, rảo bước đi tới.

Không ngờ có người còn nhanh hơn anh ta, bóng dáng màu đen đó nháy mắt vượt qua anh, người đầu tiên đến chỗ phòng thay đồ.

“Á... đau!”

Trước phòng thay đồ, trong tay Cố Cơ Uyển cầm một con dao nhỏ, mũi dao vẫn còn dính máu.

Mà Cố Vị Y, cánh tay của cô ta bị thương, máu tươi chảy dọc theo ống tay áo của chiếc váy dài, từng giọt rơi xuống sàn.

Cô ta nhíu mày, nhìn thấy Mộ Tu Kiệt đến, không thèm suy nghĩ mà lao vào trong lòng anh.

“Tu Kiệt, cứu em, cứu em! cô ta... cô ta muốn giết em!”

Cố Vị Y loạng choạng, mắt nhìn thấy sắp lọt vào trong lòng của Mộ Tu Kiệt.

Mộ Tu Kiệt đỡ cô ta, hai tay giữ chặt đầu vai cô ta, giữ cô ta đứng ổn định lại.

Ánh mắt của Cố Vị Y tối sầm, cậu cả Mộ, vẫn không nguyện ý để cô ta dựa vào trong lòng anh, một chút cũng không được!

Người đàn ông này, đối với phụ nữ thật sự tránh xa, không để phụ nữ áp sát mình!

Nhưng, Cổ Cơ Uyển trước đây, tại sao không những có thể chui vào trong lòng anh ta, còn bị anh đè xuống thân, hung hăng thương yêu chứ?

Người đàn ông này, quá thiên vị rồi!

Nhưng, Cố Vị Y của bây giờ, mặt mày bởi vì đau đớn mà trở nên trắng bệch.

Những đố kỵ và oán hận đó, nhưng không dám biểu hiện ra một chút nào, cô ta của bây giờ, rất yếu đuối.

“Tu Kiệt, cô ta muốn giết em, cô ta muốn giết em, đau quá, hu..."

Ánh mắt lạnh lẽo của Mộ Tu Kiệt quét qua trên người Cố Cơ Uyển một lượt, cuối cùng, khóa chặt ánh mắt bởi vì tức giận mà hằn tia máu của cô.

Tay của cô còn đang run rẩy, trong tay quả thật cầm con dao, mũi dao đang nhỏ máu.

Cô thật sự làm bị thương Cố Vị Y!

“Uyển Uyển, nguy hiểm, để dao xuống.” Giang Nam xông vào, sợ cô làm bị thương mình, nhanh chóng giật con dao trong tay của cô ra.

“Uyển Uyển!" Hạ Lăng Chi và Mộ Hạo Phong đều xông vào.

Vốn dĩ mặt bằng của tiệm cũng coi như rộng rãi, lập tức trở nên chật chội.

“Uyển Uyển, chuyện... chuyện gì thế?” Hạ Lăng Chi nhìn thấy vết thương trên cánh tay của Cố Vị Y, bỗng sững người.

Uyển Uyển coi như có xúc động hơn nữa, cũng không thể làm ra loại chuyện này.

Nhất định là Cố Vị Y! Nhất định là cô ta, nói lời gì đó quá đáng với Uyển Uyển!

“Chị ta thừa nhận rồi, chị ta thừa nhận rồi..."

Cố Cơ Uyển nắm tay áo của Giang Nam, mắt đỏ hoe: “Chị ta thừa nhận rồi, Tử Lạp bị bọn họ hại!”

“Cô...” Hạ Lăng Chi siết chặt nắm đấm, hận không thể tát thẳng vào mặt Cố Vị Y.

Nhưng Cố Vị Y bây giờ bị ai không rõ bảo vệ, bọn họ căn bản không có cơ hội!

“Tôi không biết mấy người đang nói gì!”

Cố Vị Y đau đớn sắc mặt tái nhợt, mím môi, khóc lóc: “Cô ta luôn nói tôi cướp người đàn ông của cô ta, nhưng... nhưng tôi không có, tôi và Tu Kiệt là thật lòng yêu nhau.”

Cô ta nhìn Mộ Tu Kiệt, Mộ Tu Kiệt từ đầu đến cuối mặt mày không có cảm xúc gì.

Cố Vị Y từ bỏ khóc lóc với anh, quay sang nhìn ông cụ mặt mày đang lo lắng.

“Ông nội, cô ta vô duyên vô cớ làm cháu bị thương, ông nội, cháu đau quá.. ”

Ông cụ tự nhiên thấy rất khó xử.

Cháu gái mình thì thương, nên lập tức đưa đến bệnh viện, lập tức bắt người làm cháu gái của ông bị thương lại để pháp luật xử lý.

Nhưng, người làm Vị Y bị thương, lại là Uyển Uyển!

Cô bé này, cũng không biết tại sao, ông một chút cũng không muốn làm khó cô.

“Trước tiên đến bệnh viện băng bó lại.”

Giọng nói của Mộ Tu Kiệt vẫn luôn lạnh lùng, giống như sông băng.

“Lâm Duệ, báo cảnh sát”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui