Đệ Nhất Sủng

Chỉ có một mình Lâm Duệ đến Giang Thị đón Cố Cơ Uyển.

Hôm nay Mộ Tu Kiệt không ở đây, Vọng Giang Các cũng không có khách.

Nhưng đám người hầu nhìn thấy Lâm Duệ mang theo Cố Cơ Uyển trở về thì trợn mắt há miệng, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Dù sao cô cũng mang theo hành lý, có vẻ sẽ ở lại chỗ này lâu dài.

Cố Cơ Uyển vẫn đi qua gật đầu mỉm cười với đám người hầu.

Sau đó dưới sự giúp đỡ của Lâm Duệ nói người hầu đưa hành lý lên lầu hai.

Chỗ ở vẫn là căn phòng của cô lúc trước.

Cô còn tưởng mình rời đi lâu như vậy, có lẽ Cố Vị Y đã chiếm phòng này rồi.

Nhưng Cố Cơ Uyển không nghi ngờ về chuyện này.

Có lẽ cô chỉ quay về một thời gian ngắn mà thôi, còn chuyện của Cố Vị Y không liên quan đến cô.

"Cô Cơ Uyển, hôm nay cậu chủ đến Mộ thị, có lẽ khuya lắm mới trở về."

“Anh không đi giúp anh ấy sao?" Cố Cơ Uyển đặt máy tính xách tay lên bàn rồi mở ra, cũng không quay đầu lại nhìn cậu ta một cái.

"Tôi cũng muốn đi, cô Cơ Uyển, tôi đã dặn dò người hầu rồi, cô có cần gì thì tìm bọn họ là được."

Lâm Duệ sợ Cố Vị Y ở đây lâu như vậy, đám người hầu đã theo cô ta.

Không biết Cố Cơ Uyển trở về có chịu thiệt thòi hay không?

Cho nên cậu ta đặc biệt thông báo với bọn họ, Cố Cơ Uyển là khách quý của cậu chủ, không ai được phép tỏ vẻ với cô.

Đám người hầu bị cậu ta hù dọa, nhưng ở Vọng Giang Các, ai có thể làm cho cậu chủ vui vẻ thì mọi người sẽ lấy lòng người đó.

Cho nên sau này cuộc sống của Cố Cơ Uyển ở Vọng Giang Các thế nào vẫn do cậu chủ quyết định.


"Tôi biết rồi, tôi có thể tự chăm sóc cho mình."

Cuối cùng Cố Cơ Uyển quay đầu lại nhìn cậu ta một cái: "Lâm Duệ, cảm ơn anh."

Câu cảm ơn này là thật lòng.

Lâm Duệ đã giúp đỡ cô hết lòng.

Mộ Tu Kiệt muốn cậu ta báo cảnh sát thì cậu ta đã do dự.

Trên thực tế, cuối cùng không phải là cậu ta báo cảnh sát.

Lâm Duệ gật đầu, sau khi chào hỏi cô thì xoay người đi ra ngoài.

Hôm nay Lâm Duệ có vẻ hốc hác, giống như cả một đêm không ngủ vậy, quầng thâm dưới mắt hiện rõ.

Lúc cậu ta đi đến cửa, Cố Cơ Uyển nhàn nhạt nói: "Tạm thời cô ấy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng bác sĩ nói không biết khi nào mới có thể tỉnh lại."

Lâm Duệ giật mình, đột nhiên quay đầu lại nhìn cô.

Cố Cơ Uyển nhìn màn hình máy tính, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ trên bàn phím.

"Sau này anh có thể đến bệnh viện hỏi tình hình của cô ấy, cứ nói là bạn bè, không cần phải lén lút hỏi thăm."

"Ừm” Lâm Duệ gật đầu, không nói thêm gì.

Tô Tử Lạp nhảy lầu tự sát, cậu ta đi tìm Cố Vị Y ở chỗ mấy người Cố Cơ Uyển mới biết được.

Cậu ta nghĩ đến cô nhóc ngốc nghếch kia còn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt thì trái tim giống như bị thứ gì bóp lấy, không hề dễ chịu.

Lúc cậu ta đi đến cửa, định đóng cửa phòng lại thì Lâm Duệ không nhịn được quay đầu lại nhìn cô một cái.

Bóng lưng Cố Cơ Uyển vô cùng yếu ớt, trước kia cô rất gây, hiện tại không chỉ gây mà còn có vẻ rất yếu ớt.

Cậu ta bình tĩnh nói: "Cả ngày hôm qua Cố Vị Y ở bên cạnh ông cụ nhà họ Cố, mẹ cô ta vẫn chưa ra nước ngoài, nhưng tạm thời không biết đang ở đâu."

"Lâm Duệ!" Hô hấp Cố Cơ Uyển hơi hỗn loạn quay đầu lại nhìn cậu ta, đáy mắt đều kinh ngạc.

"Cô là mợ chủ trong lòng tôi, cho dù hai người không thừa nhận."

Vẻ mặt Lâm Duệ hơi cô đơn và bất đắc dĩ.

Sau khi cậu ta biết Tô Tử Lạp xảy ra chuyện thì không còn nở nụ cười chân thành nữa.

"Hiện tại tôi không đoán được suy nghĩ của cậu chủ, tôi nghĩ không có ai có thể đoán được."

Ít nhất cho đến hiện tại thì tâm tư của cậu chủ kín đáo đến mức làm cho người khác không nhìn thấu.

Mà không dám nói một trăm phần trăm là vì Cố Cơ Uyển, nhưng có hơn một nửa là vì cô.

Lúc trước cậu chủ thật sự thích Cố Cơ Uyển, cậu ta có thể nhìn thấy rõ ràng.

Nhưng hiện tại cậu ta cũng không biết.

Bởi vì rất có thể đây chỉ là một cách trả thù của cậu chủ.

Có lẽ là vì hận.

Ai biết được chứ?


"Tôi đi theo bên cạnh cậu chủ, cậu chủ không thích chuyện gì thì tôi không thể xử lý."

"Tôi biết." Cố Cơ Uyển đứng lên nhìn cậu ta: “Anh có thể nói cho tôi biết những chuyện này thì tôi đã rất vui rồi, Lâm Duệ, cảm ơn anh, thật sự

cảm ơn anh."

Lâm Duệ gật đầu, giống như cậu ta nói mình là người của cậu chủ, có rất nhiều chuyện, cậu ta không thể làm cũng không có cách nào làm.

Có tin tức Dương Hiểu Nha đang ở nước ngoài, cho nên mọi người đều nghĩ bà ta nhất định đang ở nước ngoài, nghĩ cách đi chỗ khác.

Nhưng trên thực tế cậu ta nắm giữ tin tức Dương Hiểu Nha vẫn chưa rời khỏi nước.

Còn bà ta có ở Bắc Lăng hay không thì cậu ta cũng không rõ lắm.

Cậu ta đi rồi, trong phòng chỉ còn lại một mình Cố Cơ Uyển.

Cô ngồi xuống ghế nhìn màn hình máy tính, một hồi lâu cô mới đăng nhập thư điện tử rồi gửi một tin nhắn cho Đàm Kiệt.

Chín tiếng sau, Cố Cơ Uyển ăn bữa sáng do người hầu đưa tới, sau đó gửi kịch bản gốc gần nhất vào trong nhóm.

Không khí trong nhóm lập tức nghiêm túc rồi lại náo nhiệt lên.

Thật ra mọi người cũng chưa nói gì, cũng là vì Cố Cơ Uyển đã quay về trạng thái làm việc.

Cố Cơ Uyển là người quản lý cao cấp của câu lạc bộ Cửu Nguyệt, cô gõ tiếp một đoạn tin nhắn: "Tuy rằng Tử Lạp tạm thời không ở đây, nhưng công việc vẫn phải tiếp tục."

Sau đó cô phân chia nhiệm vụ, sắp xếp công việc trong ba tháng tiếp theo.

Bởi vì tình huống của Tô Tử Lạp nên cô chia công việc của Tô Tử Lạp.

Sau đó cô đưa công việc mới cho Hạ Lăng Chỉ.

Ngoại trừ phân chia công việc của Tô Tử Lạp, mà còn phải xây dựng những người trụ cột mới.

Lượng công việc nặng như vậy thì Hạ Lăng Chi sẽ không có thời gian đau lòng.

Lúc Tử Lạp không ở đây, nếu cô chia công việc của Tử Lạp ra thành từng phần, thì sau khi Tử Lạp trở về nhất định sẽ rất thất vọng.

Cho nên Hạ Lăng Chi chỉ có thể liều mạng làm việc, không còn tâm trạng suy nghĩ chuyện khác.

Cũng sẽ không có thời gian đi tìm Cố Vị Y gây phiền toái.


Với thế lực của Lăng Chỉ hiện tại thì không thể chống lại Cố Vị Y.

Chứ đừng nói chống lại những thế lực bí ẩn đứng sau Cố Vị Y.

Chuyện này không tới lượt Hạ Lăng Chi làm.

Cả ngày Cố Cơ Uyển đều bận rộn.

Đến buổi tối, Mộ Tu Kiệt vẫn không trở về.

Một người cô ăn cơm tối trong phòng, sau khi người hầu thu dọn thì Cố Cơ Uyển mở tủ quần áo.

Quần áo bên trong vẫn giữ nguyên giống như lúc cô rời đi, tất cả là của cô.

Cô chọn một bộ đồ ngủ ở góc xó.

Lúc cô vừa đến không bao lâu, Lâm Duệ đã chuẩn bị cho cô, rất mềm mại lại vô cùng gợi cảm.

Cô cầm váy ngủ rồi đi vào phòng tắm.

Nửa tiếng sau, cô gái mặc đồ ngủ mềm mại bước ra từ phòng tắm.

Tóc dài vẫn còn nhỏ nước, cả người nhẹ nhàng thoải mái, không hề trang điểm lại xinh đẹp giống như một đóa hoa bạch lan.

Cô sấy khô tóc rồi ngồi trên ghế mở ra tivi lên, vừa xem vừa chờ.

Đúng vậy, cô đang chờ.

Ngày hôm qua xảy ra chuyện như vậy, đêm nay chắc chắn không chỉ có một mình Mộ Tu Kiệt trở về.

Cho nên cô chờ.

Cuối cùng hơn chín giờ tối, ngoài sân truyền đến tiếng động cơ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận