Đệ Nhất Sủng

Cố Vị Y suýt nữa tức đến hộc máu!

Phụ nữ này nói cái gì? Cô đang nói cái gì?

Cô nói cậu cả Mộ là của cô!

Không biết xấu hổ! Một phụ nữ bị vứt bỏ, bị đuổi đi thì dựa vào cái gì nói lời này chứ?

"Tu Kiệt... Cô ta muốn đuổi theo.

Nhưng Mộ Tu Kiệt còn vác một người lại có thể đi nhanh như vậy.

Lúc Cố Vị Y đuổi tới lầu hai thì Mộ Tu Kiệt đã vác Cố Cơ Uyển vào phòng.

Cửa phòng rầm một tiếng đóng lại, trong phòng và ngoài phòng là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Cố Vị Y chưa từ bỏ ý định muốn gõ cửa, nhưng cô ta không có dũng khí.

Đa số cậu cả Mộ luôn khoan dung với cô ta, cô ta biết là vì trước khi bà cụ chết đã nhờ vả anh.

Nhưng có những lúc, có một số việc, cô ta cũng không thể làm.

Ví dụ như bây giờ!

Cố Vị Y có thể biết được nếu mình quấy rầy thì cậu cả Mộ nhất định sẽ tức giận, thậm chí chán ghét cô ta!

Cô ta đứng ở ngoài cửa, đáng tiếc hiệu quả cách âm thật sự quá tốt.

Chỉ cần người bên trong không nói chuyện lớn tiếng thì cô ta không biết bọn họ nói cái gì, thậm chí làm gì.

"Cô Cố, có chuyện gì sao?” Lâm Duệ không biết từ đâu chui ra.

Cố Vị Y thật sự hận chết người đàn ông này!

Mỗi lần cô ta ở bên cạnh Mộ Tu Kiệt thì cậu ta giống như linh hồn xuất hiện bất cứ lúc nào.

Mục đích cậu ta xuất hiện là muốn đuổi cô ta đi!


Tên khốn đáng chết này! Cậu ta là chó săn của Cố Cơ Uyển đây mà!

Cố Vị Y cắn môi, nắm chặt tay lại, lửa giận trong bụng không chỗ trút ra.

Cuối cùng lúc cô ta đi qua bên cạnh Lâm Duệ thì vẫn không nhịn được dùng nắm đấm chào hỏi.

Cô ta thật sự tức giận! Dựa vào cái gì chứ? Rốt cuộc dựa vào cái gì?

Cô ta ở chỗ này hai tháng, nhưng số lần đi vào phòng của cậu cả Mộ lại ít ỏi đến đáng thương.

Thậm chí mỗi lần cô ta đi vào không bao lâu thì Mộ Tu Kiệt đã "Mời" ra ngoài.

Cô ta chưa từng ở lại trong phòng anh quá lâu chứ đừng nói là qua đêm!

Từ trước đến nay cũng không có!

Lâm Duệ vốn không quan tâm chuyện cô tay khoa chân múa tay.

Nhưng Cố Vị Y lại không cẩn thận đụng phải vào cánh tay bị thương.

Cánh tay truyền đến nỗi đau xé rách tim gan, làm cho cô ta nhe răng trợn mắt, suýt nữa không nhịn được khóc.

Lâm Duệ nhún vai, giơ hai tay, vẻ mặt vô tội.

"Cô Cố, tôi không có chạm vào cô, đừng vu oan cho tôi."

Sao Cố Vị Y có thể không biết cậu ta có ý gì?

Tên khốn này không tin Cố Cơ Uyển làm cô ta bị thương, cậu ta ám chỉ cô ta vu oan cho Cố Cơ Uyển!

Quả nhiên là người Cố Cơ Uyển phái tới, chỉ là một con chó vô dụng!

Cô ta bước đi, rầm một tiếng đóng cửa phòng cách đó không xa.

Lâm Duệ cũng không dám ở bên ngoài phòng của cậu chủ quá lâu, Cố Vị Y vừa đi thì cậu ta cũng lập tức quay về phòng mình.

Nghe lén là bất lịch sự.

Trong phòng Mộ Tu Kiệt.

Cố Cơ Uyển bị anh ném lên giường.

Cơ thể mảnh mai kia rơi xuống chiếc giường êm ái thì vẫn yên lặng nằm ở đó.

Cô nhìn người đàn ông đứng ở mép giường, sự hoảng sợ trong đáy mắt không phải là giả vờ.

Nếu vừa rồi cô cố ý cướp đàn ông với Cố Vị Y ở trước mặt cô ta.

Vậy thì hiện tại một mình cô đối mặt với cậu cả Mộ, sự thoải mái và giả vờ đã không biến mất hoàn toàn.

Cơ thể bé nhỏ nằm trên giường, da thịt trắng nõn càng có vẻ non mềm hơn.

Cô kéo chân nửa nằm ở trên giường nhìn anh.

Mộ Tu Kiệt nhìn chằm chằm vào cô, dáng vẻ nhìn từ trên xuống dưới, giống như một vị vua ở trên cao.

"Sự can đảm quyến rũ tôi lúc nãy đâu rồi? Hiện tại không còn sao?”

Anh kéo cà vạt, cà vạt nạm vàng bị kéo lệch qua một bên.

Anh cũng tiện tay cởi mấy nút áo trên cổ áo.

Tà ác, điên cuồng làm cho người ta sợ hãi lại hấp dẫn chết người.

Cố Cơ Uyển biết sử dụng bất cứ thủ đoạn nào ở trước mặt cậu cả Mộ cũng không thoát khỏi ánh mắt sắc bén của anh.


Cô cắn môi dưới, có chút bướng bỉnh: "Nếu anh biết tôi cố ý, sao còn cắn câu?”

Ham muốn cô trong đáy mắt của anh không phải là giả.

Ánh mắt Mộ Tu Kiệt dừng lại trên miệng nhỏ của cô, yếu hầu gợi cảm di chuyển lên xuống.

"Tôi đưa cô về là muốn chơi đùa, có cắn câu hay không thì khác nhau chỗ nào?”

Cố Cơ Uyển siết tay lại, lời này đúng là làm cho người khác tổn thương!

Nhưng dường như cô đã quen cậu cả Mộ châm chọc.

Nếu cô đã đến đây thì còn cần lòng tự trọng gì chứ?

Trước mặt cậu cả Mộ thì lòng tự trọng được coi là gì?

Cô nằm trên giường nhìn anh, môi mỏng hơi đóng mở, giọng nói rất nhỏ, cả người mềm mại không xương.

"Có thể... Nhẹ một chút không?”

Mộ Tu Kiệt có chút buồn bực.

Anh chưa bao giờ là một người dễ mất khống chế, nhưng cô nhóc này nói một câu làm cho hô hấp của anh hoàn toàn hỗn loạn.

Một tiếng sau anh hoàn toàn không khống chế được mình.

Sau khi kết thúc, cậu cả Mộ giận dỗi vào phòng tắm tắm nước lạnh.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy.

Cố Cơ Uyển nằm trên giường còn hơi thở dốc.

Anh hoàn toàn rút cạn sức lực của cô, không biết vì sao thể lực của người đàn ông này lại tốt như thế, làm liên tục không ngừng, giống như mãi mãi không dùng hết vậy.

Cô quá mệt mỏi, mệt đến mức không đứng dậy nổi.

Rõ ràng cô không làm gì cả, nhưng vì sao người mệt mỏi lại là cô?

Không biết qua bao lâu, cửa phòng tắm được mở ra, cậu cả Mộ ướt đẫm bước ra.

Hơi thở rét lạnh đi theo anh tỏa khắp căn phòng.

Anh đi đến trước quầy rượu rót cho mình một ly rượu vang đỏ.

Giọng nói lạnh lẽo không hề có nhiệt độ, từ trong răng tràn ra sự vô tình, lạnh lùng.


"Đây không phải là phòng của cô."

Cố Cơ Uyển biết cậu cả Mộ muốn đuổi cô đi.

Nhưng cô cũng không để bụng.

Lúc anh lạnh lùng nói cô để anh chơi đùa ba tháng thì cô đã biết trong ba tháng này không thể thiếu sự nhục nhã.

Dù sao đêm nay cô chọc tức Cố Vị Y là đủ rồi.

Cố Cơ Uyển vươn tay còn hơi run rẩy cầm chiếc váy ngủ bị xé thành mảnh nhỏ.

Cô vất vả lắm mới mặc được lên người, sau đó xốc chăn lên muốn xuống giường.

Chân cô thật sự rất đau đớn, khó chịu!

Ngay cả động tác xuống giường đơn giản như vậy thì trở nên khó khăn với cô.

Mộ Tu Kiệt nghe thấy tiếng động sau lưng, anh quay đầu lại thì thấy cô đỡ mép giường từ từ trượt xuống.

Hai đùi thẳng tắp tinh tế còn hơi run lên.

Lúc cô chạm đất thì chân mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống đất.

Ngón tay Mộ Tu Kiệt cầm ly rượu đột nhiên xiết chặt, bước chân đi tới.

Nhưng lúc thấy cô ngã xuống đất lại chậm rãi thu lại.

Anh dựa vào bàn nhìn cô đau đớn khó khăn di chuyển thì yết hầu gợi cảm lại không nhịn được di chuyển.

Lần này cô không cố ý!

Cố Cơ Uyển vịn vào giường từ từ đứng lên, cô muốn xoay người rời đi, nhưng không ngờ cô quay người lại nhìn thấy dáng người cao lớn của Mộ Tu Kiệt chắn trước mặt mình.

"Cậu cả Mộ..." Cô bản năng lùi về phía sau.

Cô đụng vào giường, không cẩn thận ngã xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận