Đệ Nhất Sủng

Cẩn Mai dường như muốn viết gì đó, tất cả đều viết xong rồi.

Bà ta để giấy và bút sang một bên, mới quay đầu nhìn Cố Cơ Uyển.

Khóe môi, vẫn là nụ cười ảm đạm làm người ta bất an kia.

“Bà ta phát hiện bí mật của tôi và người đàn ông khác, tôi có thể không giết bà ta diệt khẩu sao?”

“Cái gì?” Cố Cơ Uyển ngạc nhiên.

Người đàn ông khác... Bà ta lại, phản bội chồng mình!

“Tôi không hiểu, Mộ Thế Nhiên có nhiều đàn bà như vậy, dựa vào cái gì tôi lại không thể có người đàn ông khác?”

“Bà ta dựa vào cái gì muốn nói chuyện đó cho Mộ Thế Nhiên, dựa vào cái gì muốn đuổi tôi ra khỏi nhà họ Mộ?”

“Bà... Ngày đó bà đi tìm lão phu nhân...”

“Là bà ta muốn tìm tôi!”

Cẩn Mai trợn mắt nhìn Cố Cơ Uyển, cười nhạt: “Bà ta nói muốn đuổi tôi ra khỏi nhà họ Mộ!”

“Không thể nào, lão phu nhân hiền lành như vậy, bà ấy chỉ nghĩ cách khuyên bà, bà ấy không thể nào ép bà được!”

Cố Cơ Uyển không muốn tin dù chỉ một chút, cô tuyệt đối không thể tin.

Bà nội đến một câu nói nặng lời với người khác cũng không có, làm sao có thể ép bà ta rời khỏi?

Ai mà không biết Mộ Thế Nhiên ở bên ngoài có rất nhiều đàn bà.

Trước không nói ở bên ngoài, chính là ở trong nhà này, một người mẹ của cậu cả Mộ, một người mẹ của Mộ Khải Trạch.

Ngay cả Mộ Bác Văn, Mộ Bách Lạc, đều không phải là một mẹ sinh ra.

Mộ Thế Nhiên phong lưu, toàn bộ người nhà họ Mộ đều biết.

Mặc dù Cẩn Mai có người đàn ông khác là không đúng, nhưng mà, cô tin tưởng lão phu nhân nhất định sẽ khuyên bà ta, sẽ không ác độc muốn đuổi bà ta đi.


“Cô cũng không tin, có phải không?”

Cẩn Mai bỗng nhiên cười, nụ cười có chút điên loạn.

“Ha, tôi vốn dĩ cũng không tin, tôi cho rằng chỉ cần tôi thẳng thắn với bà ta, giao phó xong tất cả mọi chuyện với bà ta, rồi thành tâm hối cải, bà ta sẽ tha thứ cho tôi.”

“Tôi thậm chí còn quỳ xuống cầu xin bà ta, bảo đảm với bà ta sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, nhưng bà ta không nghe, bà ta nhất định muốn cho mọi người đều biết, nhất định muốn tôi thân bại danh liệt!”

Cẩn Mai trợn mắt nhìn cô, nhưng ánh mắt này, dường như lại nhìn không ra bao nhiêu hận ý.

Bà ta chỉ là trợn mắt nhìn Cổ Cơ Uyển, cười nhạt: “Tôi là bà cả của nhà họ Mộ, tôi ở bên ngoài vô cùng rạng rỡ, nếu chuyện này truyền đi, cả đời tôi đều bị bà ta phá hủy!”

“Cô nói tôi có thể làm sao? Tôi còn có lựa chọn gì nữa? Cố Cơ Uyển, cô nói đi!”

Bà ta bỗng nhiên xông tới, túm lấy cổ áo Cố Cơ Uyển.

“Tôi từng cầu xin cô, cầu xin cô bảo cậu cả Mộ dừng việc đào hố, nhưng cô không muốn, cô ngay cả một chút lòng thương hại cũng không có.”

“Tôi làm sao có thể đồng ý? Bà giết lão phu nhân, chuyện này không thể để như vậy được!”

Cố Cơ Uyển đối với chuyện bà ta có người đàn ông khác, không muốn bình luận nửa câu.

Nếu nói bà ta làm sai, vậy thì, Mộ Thế Nhiên còn sai hơn nhiều.

Thậm chí cô cảm thấy, Mộ Thế Nhiên quá đáng như vậy, cho dù bà ta có người đàn ông khác, cũng là chuyện đương nhiên.

Dĩ nhiên, nếu như là cô, nhất định sẽ ly dị, mà không phải là mạnh ai nấy chơi.

Nhưng, người có chí riêng, ly dị hay không, là chuyện của người khác.

Những chuyện bà ta làm với lão phu nhân, tuyệt đối không thể giống miệng hồ kia, bị chôn trong lòng đất!

“Nếu như cậu cả Mộ không đào hồ, bà sẽ ra nhận tội sao?”

Ha, nói cho cùng, vẫn là chính bà ta chột dạ.


Đào hồ, tuyệt đối không sai!

Có điều, bây giờ Cẩn Mai nhận tội rồi, miệng hồ này, cũng không cần phải tiếp tục đào nữa.

Trong lòng Cố Cơ Uyển không hiểu sao có tâm trạng phức tạp, không biết mình đang nghĩ gì, chính là cảm thấy, sự việc... Vẫn có điểm là lạ.

“Tôi bị cô hại chết rồi, Cố Cơ Uyển, tôi thật sự bị cô hại chết rồi.”

Cẩn Mai dường như rất chán chường, cũng rất tuyệt vọng.

Bà ta buông Cố Cơ Uyển ra, tự mình đi tới ngồi xuống một bên.

Trong tay không biết lúc nào có thêm một vật nhỏ, dường như, là một cái chai nhỏ.

Vẻ mặt bà ta ảm đạm, nhìn cái chai nhỏ bị bóp trong tay mình, lúc thì cười, lúc thì khóc.

“Đó là vật gì?” Cố Cơ Uyển hơi hoảng sợ, cảm giác sợ hãi không nói ra được.

“Cẩn Mai, bà muốn làm gì?”

Cẩn Mai quay đầu nhìn cô, cười thê lương.

“Thuốc độc đó, nếu không còn có thể là gì?”

Cả người Cố Cơ Uyển chợt lạnh lẽo, lúc này bà ta cầm thuốc độc ở trong tay, rốt cuộc là ý gì?

Cẩn Mai đã đứng lên, từng bước một đi về phía cô.

“Đều là do cô làm hại, Cố Cơ Uyển, tại sao cô cứ khăng khăng làm theo ý mình, tại sao nhất định phải hại chết tôi?”

“Tôi thật sự bị cô hại thảm rồi, tôi bây giờ không còn gì cả, cô đoán tôi muốn làm cái gì nhất?”

Cố Cơ Uyển không muốn đoán, chỉ nhìn chằm chằm cái chai trong tay bà ta, mặt đầy phòng bị.

Cẩn Mai trước sau cứ mang theo nụ cười ảm đạm, đi tới trước mặt cô, ngồi xổm xuống.


Cố Cơ Uyển lại càng hoảng hốt, không phải sợ bà ta hạ độc mình.

Bởi vì, từ trong mắt Cẩn Mai, cô không thấy bất kỳ sát khí nào.

Bà ta không muốn giết cô!

Vậy chai thuốc độc của bà ta...

“Cẩn Mai, bà đừng làm bậy!”

Cẩn Mai đứng lên, rũ mắt nhìn cô, cười, lại cười, nhưng lại chảy nước mắt.

“Tôi đã không còn đường quay đầu rồi, cô ép tôi đến mức này, tôi còn có thể làm sao?”

Bà ta không nhìn Cố Cơ Uyển nữa, đi qua một bên, nhìn bóng đêm bên ngoài.

Cái chai nhỏ trong tay, bị bà ta câm lên.

“Cẩn Mai, đừng làm bậy! Bà bình tĩnh đã! Mọi chuyện đều có cách giải quyết, chết không phải con đường duy nhất!”

“Cẩn Mai, Cẩn Mai... Bà nghe tôi nói, bà còn có con trai, bà còn có con trai mài”

“Con trai... Đầu ngón tay Cẩn Mai run lên, nhìn bóng đêm bên ngoài.

Dưới trời đêm u tối, gương mặt Mộ Khải Trạch dần dần hiện rõ.

Con trai, bà ta còn có một đứa con trai.

Cũng bởi vì còn một đứa con trai, bà ta không thể không chết.

Bà ta nhất định phải chết! Nhất định phải thế!

Bỗng nhiên, bà ta nâng tay lên, mở cái chai ra.

Thuốc độc trong cái chai nhỏ, bị bà ta đổ vào miệng ngay tức khắc.

Rất nhanh, đã nuốt vào toàn bộ.

“Cẩn Mai!”

Cố Cơ Uyển giãy giụa muốn bò qua, nhưng tay chân cô đều có dây trói, cô ngay cả đứng lên cũng không thể.


“Cẩn Mai, mau gọi điện thoại, nhanh gọi xe cứu thương, Cẩn Mai!”

Cẩn Mai quay đầu nhìn cô, vẻ mặt thê lương.

“Cõ Cơ Uyển, tôi có thể nhờ cô một chuyện được không?”

“Không! Tôi không nghe, tôi cũng sẽ không đồng ý! Bà nhanh gọi xe cứu thương, nhanh lên đi!”

Cô biết, chỉ cần Cẩn Mai nói xong chuyện đó, sinh mạng bà ta cũng đã đến đường tận!

Cô không thể đồng ý, có lẽ không đồng ý, Cẩn Mai còn có cơ hội sống.

Cho dù biết rõ ý nghĩ này của mình rất ngây thơ, cho dù, biết rõ không thể nào, nhưng cô vẫn không muốn đồng ý, cô không thể đồng ý!

“Mau gọi xe cứu thương, bà có thể sống tiếp, có chuyện gì, tự bà đi hoàn thành!”

“Bà đi tự thú, bọn họ sẽ tùy tình hình mà giảm án, đừng như vậy, đừng như vậy! Bà cải”

“Tôi không, tôi không thể đi tự thú, tôi không thể...”

Cẩn Mai dùng sức lắc đầu.

Không biết có phải bởi vì dùng quá sức không, bà ta lại không đứng vững, sau khi cơ thể lắc lư, đùng một tiếng ngã xuống đất.

Máu đen, dọc theo khóe môi bà ta tràn ra.

Bà ta bắt đầu đau, đau đến cả người run rẩy, dần dân, run rẩy biến thành co quắp!

“Ở đây... Ở đây là ở trên hoang đảo, ở... trên đảo ”

“Điện thoại... Ném rồi, không có ai, không có xe cứu thương, không có...”

Bà ta có thể tới nơi này, cũng đã nghĩ đến, mình căn bản sẽ không có đường lui.

Bà ta cũng không cho phép mình còn đường lui!

“Cố... Cơ Uyển, đồng ý tôi... Đồng ý tôi một chuyện...”

Cẩn Mai cắn răng, nhìn Cố Cơ Uyển, cơ thể còn đang co quắp, đôi môi đang không ngừng run rẩy.

Nhưng bà ta vẫn cắn răng, cố hết sức nói hết câu: “Con trai tôi... Thích cô, tôi biết... Cô không thích nó, nhưng mà, nhưng mà xin cô.. Xin cô= thỉnh thoảng... Quan tâm nó một chút, xin cô... Xin cô..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận