Đệ Nhất Sủng

"Đừng như vậy! Bà đừng như vậy! Đừng!"

Cố Cơ Uyển ngồi bật dậy, trên mặt trên trán đều là mồ hôi lạnh.

Trong tâm mắt, có một gương mặt lạnh lùng.

Cô không nhìn rõ được là ai, nhưng ở chỗ sâu nhất trong trí óc cô là một khuôn mặt đen sạm vì trúng độc.

Cùng đôi mắt lồi ra kia, đờ đẫn, chết chóc.

_

Cô bị dọa sợ hãi quay người muốn chạy trốn.

"Đừng lộn xộn!" Hai tay Mộ Tu Kiệt nắm chặt đầu vai của cô, bàn tay trượt xuống dưới, kéo cánh tay cô trở về.

"Đừng như vậy! Đừng! Anh đừng như vậy!"

Cố Cơ Uyển dùng sức muốn giãy dụa, nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn luôn ôm chặt lấy cô.

Nếu cô cứ tiếp tục giãy dụa thì sẽ làm bị thương chính mình.

Cố Cơ Uyển hoàn toàn không biết người ôm mình là ai, cô chỉ biết là, Cẩn Mai muốn chết!

Không, Cẩn Mai chết rồi, bà ta chết rồi nhưng cặp mắt kia vẫn còn gắt gao nhìn chằm chằm vào côi

"Không... Không! Ưm..."

Bỗng nhiên, cô cúi đầu xuống cắn một cái lên trên cánh tay của người ở trước mắt kia.

Cô chỉ muốn để anh ta buông ra!

Nhưng làm thế nào anh ta cũng không thả, cho dù bị cô cắn chảy cả máu nhưng nhất quyết vẫn không thả.

Rất nhanh, Cố Cơ Uyển nếm được vị máu tươi.

Dường như giữa răng môi có một hương vị hơi ngai ngái.

Cô ngạc nhiên, từ từ há to miệng.


Ngẩng đầu lên, không thấy cặp mắt đáng sợ kia nữa.

Thay vào đó, là gương mặt cô đơn mang theo chút dịu dàng hiếm thấy của Mộ Tu Kiệt.

Cô không biết mình đang suy nghĩ cái gì, chỉ là lúc nhìn thấy gương mặt này cái gì cô cũng không nghĩ ra được nữa, choàng lên ôm lấy cổ của anh.

Cô rất sợ hãi.

Sự xuất hiện của anh giống như chúa cứu thế giữa trời đất vậy.

Không, là chúa cứu thế của cô.

Cho dù trải qua nhiều chuyện như vậy, lúc nguy hiểm, người cô muốn gặp nhất vẫn là anh.

“Tu Kiệt...

Mộ Tu Kiệt không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực.

Dấu răng ở trên cánh tay còn đang rỉ máu, nhưng lông mày anh lại không hề nhíu lại một lần nào.

Nỗi đau đớn sâu sắc ấy mới khiến cho anh cảm thấy tất cả trước mắt đều là thật.

Lúc cô hoảng hốt sợ hãi ít nhất cũng đã biết chủ động tìm kiếm sự bảo vệ của anh.

Cô còn chủ động ôm anh...

Vô tình, sợi dây nào đó trong đáy lòng anh bị cô ôm một cái khiến cho xúc động.

Anh nên đẩy cô ra, mặt lạnh cảnh cáo cô không được chạm vào anh.

Nhưng lần này, một câu từ chối anh cũng không nói ra được.

Không biết qua bao lâu, dường như Cố Cơ Uyển mới lấy lại được tinh thần từ trong cơn ác mộng.

Răng môi gặp nhau, còn có cả mùi máu tanh.

Cô trừng mắt nhìn, thật vất vả mới nhớ ra cái mùi này từ đâu mà tới.


Bỗng nhiên cô đẩy anh ra, chợt nhìn thấy trên cánh tay anh là một mảnh máu đỏ.

"Rất xin lỗi, cậu cả Mộ, không phải tôi cố ý đâu!"

Hô hấp của cô rối loạn, cô không ngờ là mình lại cắn anh đến mức như vậy!

Cái mà Mộ Tu Kiệt chú ý tới lại chỉ là cách xưng hô của cô với mình.

Cô vừa gọi anh là Tu Kiệt, bây giờ lại là cậu cả Mộ...

Sự dịu dàng trong đáy mắt anh dần dần tản đi.

"Làm tôi bị thương, món nợ này về sau sẽ tính toán với cô thật rõ ràng!"

Mộ Tu Kiệt đứng dậy từ trên giường, đi đến một bên, tùy ý nhìn vết thương trên cánh tay mình một chút sau đó không tiếp tục để ý tới nó nữa.

Cố Cơ Uyển hơi bất an: "Cậu cả Mộ, có cần gọi Dương Quân tới xử lý vết thương cho anh không?"

Căn tới mức như vậy, có cần đi tiêm phòng không?

"Nhiêu chuyện!" Hiển nhiên là Mộ Tu Kiệt rất ghét bỏ.

Trong lòng Cố Cơ Uyển vẫn rối bời như cũ, cô ngồi ở trên giường ôm lấy hai chân mình, cũng không muốn để ý tới những chuyện này.

Cô buôn buôn, không biết nhìn về nơi hẻo lánh nào phía trước, thấp giọng hỏi: "Có phải Cẩn Mai... Chết rồi hay không?”

Mộ Tu Kiệt không trả lời cô mà hỏi ngược lại: "Các người đã xảy ra chuyện gì ở trong hang núi vậy? Chuyện hôm qua là như thế nào?”

Thì ra, đã là chuyện của ngày hôm qua.

Cố Cơ Uyển quay đầu lại, nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.

Ánh nắng tươi sáng, một ngày mới vẫn phải tới.

Người đi rồi, nhưng lại có thể ít nhiều tạo ra sóng gió cho nhà họ Mộ?


"Bà ta kéo tôi tới phòng của bà cụ, xin tôi bảo anh đừng đào cái hố kia lên."

"Cô cho rằng chỉ bằng cô là có thể thay đổi quyết định của tôi ư?" Mộ Tu Kiệt hừ lạnh.

Nhưng sau khi nói ra lời này không hiểu sao anh lại cảm thấy mình hơi ngây thơ.

Nếu như cô xin mình thì anh có thay đổi chủ ý hay không?

Có lẽ là, không thể nào.

Cố Cơ Uyển cũng không để ý tới anh đang châm chọc khiêu khích mình.

Mấy ngày nay ở chung với nhau, cô đã thành thói quen với phương thức nói chuyện này của cậu cả Mộ.

Chỉ là bởi vì trong lòng đang tức giận, nhìn thấy cô muốn tìm biện pháp phát tiết một chút mà thôi.

Trên thực tế, thậm chí bây giờ cô còn thích phương thức phát tiết ngây thơ đó của anh.

Bởi vì cậu cả Mộ ngây thơ như vậy, ít nhất là rất chân thực.

Trước kia lúc anh tức giận chính là ngây thơ như vậy.

"Vẻ mặt này của cô là gì vậy?" Mộ Tu Kiệt hơi khó chịu, cô đang cười nhạo anh sao?

Cố Cơ Uyển quay đầu lại nhìn anh, lắc đầu.

"Bây giờ trong lòng tôi hơi hụt hẫng, tôi không có vẻ gì cả."

Quả thật cô hơi mờ mịt, thực sự trên mặt cũng không có vẻ gì.

Trên thực tế, cũng bởi vì không có vẻ gì mới có thể khiến cho Mộ Tu Kiệt càng thêm bực bội.

Cô cũng không để ý tới, khàn giọng nói: "Tôi không hề đồng ý với bà cả, lúc tranh chấp với nhau tôi không cẩn thận bị đâm vào góc bàn, sau đó hôn mê bất tỉnh."

"Chờ lúc tôi tỉnh lại thì đã ở trên đảo rồi, tôi còn nhìn thấy bà ta đang viết thư tuyệt mệnh.”

"Bà ta dặn dò lại tất cả mọi chuyện, bà nội là do bà ta hại, còn có cả nguyên nhân bà ta hại người nữa." Mộ Tu Kiệt nói.

Trong lòng Cố Cơ Uyển chấn động: "Bà ta... Nói ra lý do bà ta hại bà nội với mọi người ư?”

Mộ Tu Kiệt không biết cô kinh ngạc vì cái gì, hờ hững khẽ gật đầu.

"Nhưng, chuyện kia, nhà họ Mộ không có ý định truy cứu nữa, chúng tôi cũng không điều tra về người đàn ông kia."


"Bà ta thật sự đem chuyện mình có... Người đàn ông khác, viết lại trong thư tuyệt mệnh sao?”

Chuyện ấy, đã vượt quá dự đoán của Cố Cơ Uyển.

Cẩn Mai thừa nhận là mình đã giết chết bà cụ, chuyện này cũng không có gì, nhưng tại sao bà ta lại muốn nói ra những chuyện mà mình không muốn người khác biết?

Cô cho răng Cẩn Mai tự sát là vì sợ chuyện kia của mình bị bại lộ.

Nhưng bà ta lại viết ra hết những chuyện kia!

Đã nói ra hết rồi, tại sao còn muốn chết?

Là bởi vì, không muốn sống để đối mặt với tất cả ư?

Nhưng vì sao cô vẫn cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ nhỉ?

Bỗng nhiên cửa phòng bị gõ vang, Dương Quân tự mình mang chai truyền nước tới.

"Cô Cơ Uyển, phải đổi chai truyền nước khác rồi."

Anh ta đem chai nước treo lên đầu giường, nhìn cô.

Cố Cơ Uyển lắc đầu: "Tôi không sao nữa rồi, tôi cũng không muốn truyền nước thêm nữa."

Dương Quân nhìn Mộ Tu Kiệt một cái thấy Mộ Tu Kiệt không nói lời nào.

Dương Quân không thể làm gì khác hơn là nói: "Vậy để tôi làm kiểm tra lại cho cô thêm một lần nữa?"

"Vậy tốt nhất là anh..." Cô nhìn Mộ Tu Kiệt, mím môi: "Xử lý vết thương cho cậu cả Mộ một chút đi, vừa rồi tôi..."

Cô rủ mắt xuống, không biết vì sao cậu cả Mộ lại không đấy cô ra.

"Vừa rồi tôi đã cắn cậu cả Mộ bị thương."

Vết thương này, chỉ cần anh đẩy cô ra thì chắc chắn sẽ không có cơ hội xuất hiện.

Lúc này Dương Quân mới chú ý tới, vết thương trên cánh tay của Mộ Tu Kiệt.

Người có thể cắn được cậu cả Mộ thành như vậy, thật đúng là hiếm thấy trên đời này.

Nói cái gì mà không thèm để ý tới, nói cái gì chỉ là công cụ trên giường, trên thực tế chẳng qua là lừa mình dối người mà thôi.

Dương Quân thu hồi ý cười, nghiêm túc nói: "Cậu cả, trước hết để tôi xử lý vết thương cho anh đã."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận