Đệ Nhất Sủng

Tang lễ Cần Mai.

Vì không ai trong nhà họ Mộ sẽ tiếp tục truy cứu vấn đề này nữa, bà ấy vẫn giữ vai trò là lớn của Nhà họ Mộ

Thế nhưng trong mắt Cố Cơ Uyển, dù đẹp đẽ đến đâu, thì thứ cuối cùng còn lại chỉ là nấm mồ cô độc.

Ngày tổ chức chức tang lễ Cần Mai, cô nhìn thấy Mộ Khải Trạch.

Chỉ trong hai ngày, cậu hai nhà họ Mộ cả người trở nên gầy gộc hẳn.

Mặc dù lúc này tâm trạng đã bình ổn hơn, nhưng mọi người vẫn rất tiều tụy.

Sinh ra trong một gia đình danh gia vọng tộc, ba anh không thiếu những người phụ nữ vây quanh.

Ngoài ngôi nhà này ra, ông ấy cũng có những ngôi nhà khác, và những đứa con ngoài giá thú.

Đối với Mộ Khải Trạch, Cần Mai thực sự là người thân duy nhất của anh.

Bởi vì ba, có hay không cũng không có khác biệt gì.

Bây giờ Cần Mai đã ra đi, anh ta sao có thể không tuyệt vọng?

Nhìn bóng dáng trầm mặc cách đó không xa, Cố Cơ Uyển nhớ tới dáng vẻ Cần Mai trước khi chết.

"Làm ơn... thỉnh thoảng... quan tâm đến... con trai của tôi..."

Giọng bà ấy dường như vẫn còn văng vẳng bên tai.

Trái tim Cố Cơ Uyển nóng ran, nước mắt gần như lăn dài.

Cô sợ nhất là chứng kiến cảnh những người thân chia lìa, sinh ly tử biệt.

Khi đến lượt họ thắp hương, Cố Cơ Uyển đi phía sau Mộ Khải Trạch.

Thực sự, cô không biết mình nên có thân phận gì để dâng hương cho bà Mộ.

Nhưng biết cô muốn đến, cậu hai nhà họ Mộ kêu cô đến.

Lần này, anh không làm cô khó xử.

“Cậu hai Mộ.” Cô bước đến gần Mộ Khải Trạch và qua kính râm nhìn chằm chằm vào đôi mắt vẫn còn sưng và đỏ của anh.

"Nén bi thương."

Giọng cô hơi khàn, không biết nên nói gì để an ủi người đàn ông này.

Mộ Khải Trạch nhìn cô, cánh môi mỏng khẽ run lên, nhưng không nói.

Cố Cơ Uyển cắn chặt môi dưới, cuối cùng không nhịn được nói: "Bà ấy... trước khi ra đi, muốn tôi muốn nói với anh phải chăm sóc bản thân thật tốt."

Mộ Khải Trạch vẫn im lặng, chăm chú nhìn cô.

Ngay khi Cố Cơ Uyển định quay người rời đi, anh đột nhiên cất giọng hỏi: "Bà ấy đã không sợ mọi chuyện bị bại lộ, vậy tại sao lại còn muốn tự sát?

Cố Cơ Uyển cả người hơi khựng lại.

Cô thực sự không thể trả lời câu hỏi này.

Vì chính cô cũng không hiểu.

Quay đầu nhìn Mộ Khải Trạch, cô không biết phải nói gì.

Cuối cùng, cô nhẹ nhàng nói: 'Dù thế nào đi nữa, anh là điều duy nhất bà ấy quan tâm trong cuộc đời này. Hãy chăm sóc tốt bản thân mình, như cách anh chăm sóc bà ấy".

"Bà ấy còn nói gì với cô nữa?"

Cố Cơ Uyển lắc đầu, thật ra Cần Mai không nói gì với cô cả.

Mộ Khải Trạch nhìn chằm chằm vào khuôn mặt rõ ràng là hốc hác của cô.

Trong đầu anh vẫn còn nhiều câu hỏi, nhiều điều chưa hiểu.

Cố Cơ Uyển được Lâm Duệ "mời" rời đi.

“Cô cùng cậu ta có rất nhiều muốn nói?” Vẻ mặt của Mộ Tu Kiệt trầm xuống.

“Chỉ là muốn khuyên anh ấy đừng quá đau buồn.” Cố Cơ Uyển cúi đầu, quay về phía sau.

"Cô nghĩ bây giờ cô lấy tư cách gì để nói với cậu ta những lời như vậy?"

Mộ Tu Kiệt chế nhạo: "Kẻ đã giết mẹ cậu ta, hay là người phụ nữ mà cậu ta yêu?”

Trái tim Cố Cơ Uyển run lên!

Lời nói của cậu cả Mộ thực sự dày vò tinh thần người khác, không chút lưu tình.

Sau ngày hôm đó, Cố Cơ Uyển không bao giờ gặp lại Mộ Khải Trạch nữa.

Mặc dù tất cả đều sống trong nhà họ Mộ, nhưng cuộc sống của họ hoàn toàn tách biệt hoàn toàn.

Đôi khi khi trong bữa cơm tối, cậu cả Mộ có đi ngang qua, cũng không gọi cô.

Cô sống trong nhà họ Mộ, nhưng cô và người nhà họ Mộ hoàn toàn không có bất cứ quan hệ gì.

Một tháng sau đó, Cố Cơ Uyển dành toàn bộ tinh thần chuẩn bị cho kỳ thi.

Mộ Tu Kiệt đã thuê một gia sư riêng cho cô, mỗi ngày đều kèm cô làm bài và ôn tập các bài khóa.

Suốt một tháng, cô dường như bị quản thúc tại Vọng Giang Các.

Một tháng sau, ngày tổ chức kỳ thi.

"Uyển Uyển, hơn một tháng này cậu rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Hạ Lăng Chi nhìn thấy cô không kìm được nước mắt.

Trên thực tế, ai cũng đều biết rằng Cố Cơ Uyển hẳn đã bị quản thúc bởi cậu cả Mộ.

Tuy nhiên, Cố Cơ Uyển không cho bọn họ đến nhà họ Mộ để tìm mình, và cũng không ai dám đến đó, vì bọn họ sợ rằng điều này sẽ khiến cuộc sống của cô ấy khó khăn hơn trong tương lai.

Khóe mắt Cố Cơ Uyển cũng hơi ươn ướt.

Cô cúi đầu để che đi nỗi buồn và tủi thân, thời điểm cô ngẩng đầu lên, đôi mắt của cô đã trong sáng trở lại.

"Tớ không sao, thời gian qua tớ sống tốt lắm, các cậu chưa không thấy tới trắng nõn mập mạp ra sao?"

Lời này, không phải là giả.

Trong một tháng này, Mộ Tu Kiệt đã ra lệnh, mỗi ngày người làm làm đều phải mang đến cho cô những món ăn ngon.

Nếu có ngày người làm báo với anh rằng cô ăn ít hơn một chút, vậy thì đêm đó cô nhất định sẽ bị làm cho đến khóc.

Nhưng trái tim anh cứng như sắt đá, cho dù cô có khóc lóc cầu xin, anh vân sẽ không dễ dàng buông tha cho cô.

Sau khi thử qua hai lần, Cố Cơ Uyển từ bỏ, không dám nữa.

Đã ăn thì phải ăn nhiều hơn, không được ăn qua loa.

Hạ Lăng Chi nhìn khuôn mặt trắng trẻo và dịu dàng của cô, thật sự không có béo lên, cô gái này dường như ăn bao nhiêu cũng không bao giờ béo.

Tuy nhiên, làn da thực sự đẹp hơn không ít.

Hạ Lăng Chi thở dài, cảm thấy bất lực: "Nhưng cậu..."

"Thật sự không sao, tớ có thể xuất hiện trước mặt cậu nếu xảy ra chuyện gì sao?"

Cố Cơ Uyển đi tới trước mặt bọn họ xoay một vòng: "Không sao, các cậu thấy không?”

Không ai nói gì, nước da của cô đã khá hơn, nhưng cô lại bớt hoạt bát và kiềm chế hơn một chút.

“Không có chuyện gì đâu, mọi thứ vẫn tốt cả." Biết rằng hôm nay Cố Cơ Uyển sẽ đến trường, Dương Nhất và Mộ Hạo Phong tuy không học cùng lớp cũng vội vàng chạy tới, chỉ để nhìn thấy cô.

“Chà, không sao đâu.” Cố Cơ Uyển gật gật đầu, nhưng có một điều, cô vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.

"Hôm nay... tớ có thể đi ra ngoài nửa ngày, trước chín giờ tối phải trở về, tớ muốn đi xem xem Tử Lạp."

Thi vào buổi sáng, có hai môn, và ngày mai cũng có hai môn thi.

Sau khi thi xong, cô không vội vàng về ký túc xá ôn tập như mọi người.

Thay vào đó, cô đến thẳng bệnh viện.

Tô Tử Lạp vẫn vậy, cho đến bây giờ cô ấy vẫn đang hôn mê.

Tuy nhiên, tình hình đã tốt hơn trước rất nhiều.

"Có một người bí ẩn đã trả số tiền lớn chi phí y tế, thuốc và thiết bị mà Tử Lạp hiện đang sử dụng là loại tốt nhất."

Thậm chí, khu này còn là phòng chăm sóc đặc biệt hàng đầu của bệnh viện.

Hằng ngày sẽ có hai y tá tận tình chăm sóc cho cô ấy.

Nói tóm lại, ngoài việc cô ấy không thể tỉnh lại, thì bất kỳ thiết bị y tế nào, đều dùng loại tốt nhất.

"Bác sĩ vẫn luôn nói không biết khi nào cô ấy có thể tỉnh lại, có thể là ngày mai, cũng có thể là tháng sau, cũng có thể..."

Có thể.sau này.lời này có lẽ Hạ Lăng Chi không tiếp tục nói nữa.

Cố Cơ Uyển ngồi ở mép giường bệnh, nắm tay Tô Tử Lạp, nhẹ nhàng xoa xoa tay thư giãn các khớp ngón tay.

Hạ Lăng Chi nói thêm: "Các y tá đến để giúp xoa bóp trị liệu cơ thể của cô ấy mỗi ngày. Kỹ thuật của họ rất chuyên nghiệp, vì vậy đừng lo lắng."

“Ừ.” Cố Cơ Uyển gật đầu.

Nhìn sắc mặt tái nhợt của Tô Tử Lạp, trái tim cô lúc nào cũng như bị kim đâm, thật sự rất đau!

Nhưng dù đau đến chết đi sống lại cũng không có cách nào, cô ấy vẫn không thể tỉnh lại.

Ở trong bệnh viện với Tô Tử Lạp hơn một giờ, cho đến khi y tá đến đuổi người, bọn họ mới rời đi.

Sau đó, Cố Cơ Uyển đi theo mọi người trở lại Giang Thị, studio Cửu Nguyệt của họ.

Cô chỉ không ngờ rằng ở đây, cô sẽ gặp người đàn ông khiến cô mất cảnh giác...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui