Đệ Nhất Sủng

Cố Cơ Uyển cất bước nặng nề, từng bước đi vào Vọng Giang Các.

Lại từng bước từng bước, đi đến đại sảnh.

Vừa vào cửa, đột nhiên cô cảm thấy một luồng khí ớn lạnh từ sofa ập đến.

Trong lòng cô giật thót, trong nháy mắt nắm chặt lòng bàn tay.

Cô cho rằng tối nay anh sẽ về rất muộn, không ngờ, kim đồng hồ vừa chỉ chín giờ tối, người đã ngồi ở sofa phòng khách.

Trên bàn không có sổ tay, chỉ có một tách trà nóng.

Điện thoại của anh cũng đặt trên khay, vừa nãy dường như không phải đang xem điện thoại.

Chỉ là trong gạt tàn trên bàn có vài tàn thuốc.

Rốt cuộc anh đã ngồi ở đây bao lâu?

“Cậu cả Mộ.” Cố Cơ Uyển hít sâu một hơi, bản thân cố gắng giữ bình tĩnh, đi đến chỗ anh.

“Ra ngoài chơi với bạn?” Trên người Mộ Tu Kiệt có mùi rượu, không hẳn quá nặng, nhưng có cảm giác rất nồng.

Anh lại uống rượu rồi.

Dạo này dường như có rất nhiều tiệc xã giao, trên người luôn có mùi rượu.

Anh vừa tiếp quản gia tộc họ Mộ chưa tới ba tháng, hiện tại, có lẽ là thời điểm bận nhất.

“Đúng vậy, ra ngoài đi ăn với bạn.”

Cố Cơ Uyển đến trước sofa, đứng đó.

Cuộc nói chuyện đột nhiên ngừng lại, nhất thời không khí cả phòng khách yên tĩnh lại.

Cố Cơ Uyển không biết anh đang nghĩ gì.

Mộ Tu Kiệt chẳng qua cũng chỉ đang yên lặng uống trà.

Không biết đã đứng bao lâu, Cố Cơ Uyển mới thấp giọng nói: “Cậu cả Mộ, vậy tôi về...”

“Ai đưa cô về?” Đột nhiên anh hỏi.

Cố Cơ Uyển khẽ nắm chặt lòng bàn tay, cô từng nghĩ tìm đại cái cớ, cứ nói là mình đi taxi về.

Nhưng, những lời đó đến miệng, cô lại nuốt trở về.

Hậu quả của việc lừa dối cậu cả Mộ không phải chuyện bản thân cô có thể hứng chịu được.

Rốt cuộc, cô nói: “Giang Nam đưa tôi về, đưa đến cửa lớn.”

Mộ Tu Kiệt không nói chuyện, châm một điếu thuốc, thong thả hút một hơi.

Khuôn mặt không biểu cảm, luôn luôn lạnh lùng, không biết có phải đang giận không.

Nhưng cứ xem như anh tức giận, vẻ mặt cũng không có biểu cảm gì.

Vì vậy, Cố Cơ Uyển càng bất an.

Mộ Tu Kiệt vẫn đang hút thuốc như cũ, hai phút, một câu cũng không nói.

Trên mặt rõ ràng chẳng biểu hiện gì, nhưng từ đầu đến cuối khiến người ta cảm thấy áp lực như bị nhấn chìm.

Lại không biết đã đứng bao lâu, rốt cuộc Cố Cơ Uyển chịu không nổi nữa, cô nhẹ nhàng nói: “Tôi lên trước.”

“Ừm”

Tối nay, chắc cậu cả Mộ sẽ tức giận.

Giang Nam đưa cô về, anh có lý do gì để không giận?

Cố Cơ Uyển đã chuẩn bị tốt sẽ chịu phạt, sau khi tắm xong, thì đợi anh trong phòng.

Nửa tiếng sau Mộ Tu Kiệt đi vào, vừa đi vào thì lấy áo tắm đi vào phòng tắm.

Nhịp tim Cố Cơ Uyển cũng đập ngày càng nhanh theo âm thanh nước chảy từ vòi sen.

Mười mấy phút sau, Mộ Tu Kiệt đi ra với đầu tóc ướt sũng.

Anh vứt khăn lau tóc xuống, nhìn cô.

Cố Cơ Uyển nắm chặt lòng bàn tay, xoay người, nằm sấp lên giường.

Thường thì chỉ cần anh không vui, sẽ dày vò cô như vậy.

Hơn một tháng ở chung, ít nhiều đã quen với cách thức của anh.

Mộ Tu Kiệt đến phía sau cô, ánh mắt nhìn cô gái đang nằm sấp trên giường, từ trên cao nhìn xuống.

Cố Cơ Uyển bất giác níu chặt ga giường, anh không nói một câu, càng khiến người ta bất an.

Tối nay, e rằng sẽ không trôi qua dễ dàng như thế.

Đột nhiên, bộp một tiếng, vậy mà anh lại vỗ một phát lên vai cô.

“AI” Cô vừa kêu thất thanh, tuyệt đối không phải vì đau, đơn giản vì bị dọa giật mình.

“Cậu cả Mộ... Cố Cơ Uyển vẻ mặt nghi ngờ, xoay đầu nhìn anh.

“Cô thích tư thế này như vậy?” Trong mắt Mộ Tu Kiệt thế mà lại thoáng qua ý cười.

Anh đang cười?

Cố Cơ Uyển hơi không phản ứng kịp.

Từ lúc có thỏa thuận, sau khi bị ép quay lại với anh, hơn cả tháng chưa từng nhìn thấy anh thật lòng mỉm cười.

Vừa nãy ý cười như có như không kia thật sự tồn tại không?

Nhưng tối nay cô ở cùng Giang Nam, anh không tức giận sao?

“Sao? Còn cong người thành thế này, thật sự khẩn cấp đợi không được?” Mộ Tu Kiệt nhìn chằm chằm người cô.

Cố Cơ Uyển run rẩy, hoang mang ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn anh.

Khuôn mặt nhỏ xấu hổ đỏ bừng, cô giải thích: “Tôi không có, tôi...không có.”

“Không phải vội không đợi được, vậy cô cong người thành cái tướng kia làm gì?”

Mộ Tu Kiệt cười như không cười, nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ ửng của cô.

Cố Cơ Uyển chỉ cảm thấy mặt nóng bừng bừng, cả người sắp bốc cháy tới nơi.

Anh rõ ràng cố ý bẻ cong ý của cô, cô chỉ là cho rằng...cho rằng anh...

Nhưng là, khung cảnh lúc nãy, bản thân nằm sấp trên giường, người đàn ông đứng phía sau, mang theo ý châm chọc, nhìn cô...

Càng nghĩ, mặt càng đỏ.

Khung cảnh kia, chỉ cần tưởng tượng cũng khiến người ta cảm thấy xấu hổ.

“Tối nay không muốn làm, đừng dụ dỗ tôi.”

Mộ Tu Kiệt đến ngồi trên sofa kế bên: “Rót cho tôi ly rượu.”

“Còn uống rượu sao?” Vừa hỏi câu này, Cố Cơ Uyển mới nhận ra bản thân đã vượt quá giới hạn.

Dù sao, ba tháng này, ở bên cạnh cậu cả Mộ, thực ra chẳng có chút địa vị gì.

Không phải cô cam chịu, cô chỉ là hiểu rõ, tranh luận cái này chẳng có ý nghĩa gì cả.

Còn hơn một tháng nữa, qua rồi, tất cả sẽ kết thúc.

Cô đến trước quầy rượu, đã thuần thục phương thức khui rượu vang, dễ dàng mở nút gỗ ra.

Rót một ly rượu, đi đến trước mặt anh, cô đưa hai tay: “Cậu cả Mộ, rượu của anh.”

“Không phải cô nói, còn uống rượu sẽ không tốt sao? Nghe lời cô.”

Mộ Tu Kiệt khẽ đưa ra, dựa lên sofa, nhắm mắt.

Cố Cơ Uyển hơi bức bách, thằng nhóc này, cố ý chơi cô hả?

Nếu không muốn uống, vừa nãy lúc nhìn cô khui rượu, sao không biết ngăn cản?

Một chai rượu vang cứ vậy bị khui, anh không uống, ngày mai mùi vị sẽ không ngon nữa, thật lãng phí.

Một chai này ít nhất mấy chục triệu nhỉ?

Hành xử của người giàu, có lúc thật khiến người ta bực bội.

Cô đặt ly rượu một bên, nhìn khuôn mặt đẹp đẽ đã nhắm mắt của anh, không biết nên làm gì.

Hình như, đã rất lâu chưa từng thử ở chung với anh thế này.

Mỗi lần anh trở về, về tới phòng, không phải muốn cô, thì là đang làm với cô.

Tối nay, anh nói không muốn, thật hay không?

“Cậu cả Mộ, vậy...tôi vê phòng trước đây.” Nếu đã không muốn, vậy nghĩa là cô được giải thoát rồi phải không?

Mộ Tu Kiệt như cũ không nói, nhắm mắt nghỉ ngơi, không có chút phản ứng nào.

Anh hít thở bình thường, xem ra, giống như đã ngủ rồi.

Không chờ anh trả lời, Cố Cơ Uyển thở ra một hơi, xoay người, rón rén trở về phòng.

Ngay lúc tay sắp chạm vào tay nắm cửa, sau lưng, truyền đến thanh âm trầm thấp, khàn khàn của người đàn ông: “Quay lại.”

Cố Cơ Uyển ngẩn người, bị dọa đến nhũn chân, xém chút ngã ngồi trên đất.

Không phải đã nói, tối nay, không muốn cô sao?

Tiếng “Quay lại” này như cơn ác mộng, nhất thời khiến cô như rớt vào hầm băng.

“Cô cũng giống như những người kia, tiếp cận tôi đều vì có mục đích, chỉ cần tôi ngủ rồi, các người sẽ ở sau lưng tôi, nghĩ âm mưu quỷ kế đối phó tôi?”

Lời của anh nhất thời khiến đáy lòng Cố Cơ Uyển nhói lên.

“Tôi không có.” Cố Cơ Uyển đến trước mặt anh, đang muốn giải thích gì đó.

Mộ Tu Kiệt đột nhiên mở mắt, nhìn chằm chằm vẻ mặt bất an của cô: “... Tôi mệt rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui