Đệ Nhất Sủng

Tờ mờ sáng, Cố Tĩnh Viễn đến bệnh viện.

Nhưng anh ta không ngờ, mới lấy đồ đi vào kiểm tra, trước cửa khoa xét nghiệm, bỗng nhìn thấy người quen, Cố Vị Y.

“Anh họ, sáng sớm ngày ra đã đến bệnh viện, có chuyện gì sao?”

Cố Vị Y nở nụ cười thong dong, nhã nhặn.

Cố Tĩnh Viễn híp mắt, nhìn không thấu suy nghĩ của cô ta lúc này.

“Trong người thấy không thoải mái, nên đến đây kiểm tra” Anh ta nhàn nhạt đáp, ý cười bình thường hay treo trên miệng không còn nữa.

Cố Vị Y vẫn cười nhã nhặn như cũ: “Anh họ, cái muốn kiểm tra chắc không phải cơ thể mình đâu nhỉ?”

“Vị Y, muốn nói gì đây?” Thời gian của mọi người đều rất quý báu, vì vậy, không nhất thiết phải tiếp tục chơi trò đoán đố này.

Anh ta chỉ không ngờ, mình bị Cố Vị Y bám theo nhưng lại không biết gì.

“Anh họ, không nên hoài nghi tính cảnh giác của bản thân, không phải em bám theo anh đến đây.”

Cổ Vị Y vừa nhìn lột trần suy nghĩ của anh ta: “Em chỉ đoán mò thôi, chắc anh sẽ đến nơi này.”

“Rốt cuộc có lời gì muốn nói?” Cố Tĩnh Viễn mất hết kiên nhẫn.

“Anh họ, không phải anh luôn thương em à, dịu dàng với em nhất sao? Tại sao Cố Cơ Uyển vừa xuất hiện, anh lại trở nên thô lỗ không còn nhẫn nại với em như vậy”

Cổ Vị Y một chút cũng không nôn nóng, dù sao, anh ta cũng phải ở đây đợi báo cáo, thật ra, anh ta có sốt ruột cũng vô ích.

“Kết quả giám định của anh, e là phải bốn tiếng nữa mới có.”

Cô ta nói thẳng kết quả giám định phải mất bốn tiếng, vậy chuyện này, cũng không cần thiết phải giấu diếm gì nữa.

Khuôn mặt Cố Vị Y tươi tắn, mỉm cười hớn hở: “Anh họ, dưới lâu có quán cafe đó, hay là, chúng ta tới đó vừa nói chuyện vừa đợi nhé?”

“Tôi sẽ đợi ở đây.” Để phòng trừ khả năng người của cô ta động tay động chân ở bên trong.

“Ôi, anh họ, tâm lí phòng bị người khác của anh hơi quá rồi đấy, sau này em với anh làm sao qua lại được?”

Mái tóc uốn cong được vén ở bên tai, kèm theo nụ cười nhu mì, trông cô ta vô cùng phong tình vạn chủng.

“Tôi thật sự muốn động tay động chân, lần sau sẽ lặng lẽ bám theo, đổi chỗ khác làm giám định, anh còn có thể đề phòng được mấy lần?”

Thấy anh ta vẫn bất động như cũ, nụ cười trên khoé miệng cô ta biến mất, lạnh nhạt lườm anh ta: “Cố Cơ Uyển nói cho anh, tôi không phải con gái Tang Thanh, đúng không?”

“Nhưng Cố Cơ Uyển không nói cho anh biết, cô ta mới phải, đúng thế không?”

Đó là chuyện khiến Cố Vị Y trằn trọc cả đêm cũng không hiểu.

Nếu anh ta đã biết mối quan hệ giữa Cố Cơ Uyển và Tang Thanh, thì tại sao trước mặt ông nội, lại thừa nhận chuyện anh ta và Cố Cơ Uyển lên giường

một cách qua quýt như vậy, thậm chí cùng mọi người trò chuyện vui vẻ?

Anh ta có phải còn một số chuyện, chưa biết chân tướng không?

“Tóm lại muốn nói cái gì, không phiền, thì nói rõ ràng hộ cái.”

Cô ta nói không sai, cho dù lần này ngăn cản anh ta, thì sau này, chỉ cần cô ta vẫn còn ở cái nhà này, anh ta sẽ có vô số cơ hội làm giám định giữa cô ta và ông nội.

Nếu cô ta không phải cháu gái của ông ngoại, bí mật này, một khi anh ta dấy lên lòng nghi ngờ, nhất định cô ta không tiếp tục giấu được nữa.

Trừ phi, chặn miệng anh ta.

Nghĩ đến khả năng này, Cố Tĩnh Viễn trái lại cảm thấy thư thái.

“Nơi này là Lăng Châu, cô cho rằng, cô có thể làm gì được tôi?”

“Tôi đương nhiên không thể làm gì được anh, anh là cậu chủ Cố gia, Lăng Châu là địa bàn của anh, tôi chỉ là một cô gái yếu đuối, anh còn sợ sao?”

“Muốn đi đâu nói chuyện?” Cô ta đã đến đây tìm mình, kiểu gì cũng có sự chuẩn bị mà đến.

Nếu đã có lời muốn nói với anh ta, vậy không bằng sớm chút nói rõ ràng, cũng đỡ phí thời gian của tất cả mọi người.

“Nếu không muốn để người ngoài nghe thấy, vậy không bằng lên xe của tôi.”

...Xe của Cố Vị Y, cũng giống xe của Cố Tĩnh Viễn, đều đỗ ở tầng hầm của bệnh viện.

Cô ta không dẫn vệ sĩ theo, khi Cố Tĩnh Viễn lên xe, đã âm thầm quan sát tình hình xung quanh.

Không có cảm giác bất thường, cũng không có mùi nguy hiểm.

“Chà, anh họ à, tính phòng bị của anh mạnh quá đấy, người ta khó lắm mới được ở cùng anh mà!”

"Ít nói vớ vẩn đi” Hôm nay, Cố Vị Y cùng anh ta đến nơi này, đã chứng minh, cô ta thật sự không phải cháu của ông ngoại.

Anh ta đối với đồ lừa đảo này, không có bất kì tý kiên nhẫn nào.

Những cử chỉ mà cô ta tự cho là dễ thương, dưới con mắt của anh ta, chẳng qua là làm bộ làm tịch, làm người khác nhìn thôi cũng thấy phản cảm, chán ghét.

“Anh họ, anh bất công, lòng của anh hoàn toàn thiên vị cho Cố Cơ Uyển rồi.”

Cố Vị Y chưa dứt lời, tay của Cố Tĩnh Viễn đã rơi trên cửa xe.

Tiếp tục hót mấy câu vô nghĩa này nữa, anh ta cần gì phải lãng phí thời gian lưu lại?

“Cố Tĩnh Viễn, tôi không phải cháu gái của ông nội.”

Sắc mặt Cố Vị Y thâm trầm, nhìn chằm chằm sườn mặt căng cứng của anh ta.

“Nếu anh đã tin tưởng Cố Cơ Uyển, như vậy, tôi nói gì cũng không đáng thừa nhận.”

Ngón tay Cố Tĩnh Viễn thoáng cái cứng đờ, quay đầu nhìn cô ta, con ngươi lạnh băng híp lại.

“Cuối cùng cô đã thừa nhận?”

“Anh lấy tóc của tôi và lão già đó đi làm giám định, coi như tôi không muốn thừa nhận, cũng hết cách.” Cố Vị Y hừ lạnh.

Tại sao tất cả đàn ông, toàn bộ đều thiên vị người phụ nữ đó?

Cô Cơ Uyển có điểm gì tốt chứ? Đáng để từng người bọn họ tín nhiệm đến thế?

Cũng may, hiện tại cậu chủ Mộ, bởi vì thân phận cháu gái đích tôn Cố gia của cô ta, mà đồng ý chấp nhận cô ta.

Cố Vị Y còn chưa đến mức tự tin mù quáng.

Mộ Tu Kiệt hiện giờ đối tốt với cô ta, cô ta tin, một nửa nguyên nhân, là vì anh đã chơi chán Cố Cơ Uyển.

Còn một nửa là bởi vì thân phận hiện tại của cô ta, và thế lực sau lưng thân phận này, đại biểu cho mọi thứ.

Nếu không thì tại sao trước đây luôn ngó lơ cô ta, ngay cả nửa con mắt cũng không thèm nhìn.

Trong khi hiện tại, lại tình nguyện để cô ta dựa dẫm?

Có điều, cô ta không hề thấy buôn.

Giống như người đàn ông lý trí như cậu chủ Mộ, coi trọng thân phận của cô ta, với coi trọng người của cô ta, đối với cô ta mà nói cũng không có gì khác biệt.

Dù sao, chỉ cần nhìn trúng cô ta là được.

“Cố Tĩnh Viễn, tôi đích thực không phải cháu ruột của ông ngoại anh, nhưng tôi không hiểu tại sao anh ngu ngốc như vậy, tối hôm qua, dám trước mặt mọi người, thừa nhận chuyện anh và Cố Cơ Uyển?

Người đàn ông này, trong hồ lô có chứa thuốc gì không biết?

Chẳng lẽ anh ta không biết, Cố Cơ Uyển là cháu ruột của ông nội, mà bọn họ, chính là anh em họ?

Chuyện này một khi bại lộ, ông nội không bị tức chết mới lạ.

“Cô có ý gì?” Cố Tĩnh Viễn lờ mờ nhận thấy, mọi chuyện dường như không đơn giản như bản thân tưởng.

Cô Cơ Uyển nói là cô đã làm giám định, cô không phải cháu gái của ông ngoại.

Như vậy, anh ta cùng một cô gái bên ngoài là được, thì có quan hệ gì?

Hiện tại, ông ngoại còn đang nóng, đợi mọi chuyện nguội đi, nói mình và Cố Cơ Uyển chia tay rồi. Ông sẽ không khó chịu nữa.

Nhưng ánh mắt của Cố Vị Y hiện giờ khiến trong lòng anh không biết sao nổi lên cảm giác bất an.

Có phải có một số việc, ngay cả Cố Cơ Uyển cũng hiểu sai rồi? Cố Vị Y mỉm cười, nghiêng đầu nhìn anh, trực tiếp, cho anh ta đáp án.

“Anh và em họ ruột của anh ở bên nhau, bị tất cả mọi người Cố gia chứng kiến, hoá ra anh cảm thấy chuyện này không nghiêm trọng chút nào sao?”

A, người đàn ông này, có phải đần hay không?

“Cô nói cái gì?” Cố Tĩnh Viễn ngay tức khắc cuộn chặt tay.

“Lúc đầu làm giám định với ông nội, chẳng lẽ, không phải rõ ràng có một người, có chung huyết thống với ông nội sao?”

Cô ta mỉm cười tùy ý: “Bị lấy máu làm giám định với ông nội, là Cố Cơ Uyển, cũng có thể nói, Cố Cơ Uyển, là em họ của anh đó!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui