Đệ Nhất Sủng

"Thư Lan, chuyện này có lẽ con nên đi tìm Minh Dương mà nói thì tốt hơn đấy."

Ông cụ không muốn giải thích quá nhiều, có một số việc ông cụ có nói cũng không được.

"Ba chỉ có thể nói là hai đứa cháu ngoại này ba đều quý như nhau, ba tuyệt đối sẽ không thiên vị bất kỳ ai."

"Nếu ba thật sự công bằng như thế, vậy thì để Minh Dương làm Tổng giám đốc Cố thị đi!"

Cõ Thư Lan nhìn chằm chằm vào ông cụ, sắc mặt ủ dột.

Gió thổi vào trên người bà ta, vậy mà lại khiến cho người ta có một loại cảm giác lạnh buốt.

"Tĩnh Viễn làm phó Tổng giám đốc ba năm, hai năm làm Tổng giám đốc, vậy ba cũng cho Minh Dương làm phó Tổng giám đốc ba năm, làm Tổng giám đốc hai năm đi, để xem có phải thật sự là một chút năng lực nó cũng không có hay không, có phải là thật sự không thể giúp cổ đông của Cố thị kiếm tiền hay không."

Thế này, mới gọi là công bằng!

Máu nóng trong người ông cụ Cố lập tức dâng lên: “Thư Lan, đây không phải là con đang làm bừa à?”

"Con cho rằng Cố thị chỉ như mấy công ty tư nhân nhỏ thôi à, Tổng giám đốc phó Tổng giám đốc có thể tùy tiện thích đổi là đổi được à?"

"Ba, mặc dù công ty đã được đưa ra thị trường nhưng phần lớn cổ phần đều ở trong tay của ba còn gì."

Cố Thư Lan biết hành động của mình hơi theo cảm tính, nhưng vì con trai, bà ta không thể nhịn được!

"Ba là người có quyền lực tuyệt đối, thay đổi Tổng giám đốc công ty thì chỉ cần họp cổ đông lại thôi, chỉ cần ba nói ra thì cổ đông nào dám không nghe ba chứ?”

Những người kia được gọi là cổ đông của công ty nhưng thật ra cũng chỉ là cổ đông nhỏ mà thôi.

Một tay ông cụ nắm phần lớn quyền lực, phần quyền lực còn lại cũng nằm ở trong tay người nhà họ Cố bọn họ.

Không giống với những công ty được đưa ra thị trường khác, Cố thị của bọn họ trên cơ bản chính là công ty của gia đình.

Ai làm Tổng giám đốc không phải chỉ là một câu nói của ông cụ thôi sao?

Bây giờ lại tỏ ra khó xử như thế không phải là bởi vì không muốn để Minh Dương giữ chức, muốn bảo vệ Cố Tĩnh Viễn hay sao?

Ông cụ quýnh lên, lập tức ho khan.

Ho khá là dữ dội, hô hấp dân dân trở nên nặng nề, bắt đầu thở không ra hơi.

Cố Thư Lan vốn cho là ông cụ đang giả vờ, chính là vì để trốn tránh không muốn thảo luận chuyện này với bà ta.

Nhưng sau khi nhìn lại lại thấy khuôn mặt của ông cụ đỏ bừng lên, dân dân chuyển sang hơi tái.

Cố Thư Lan luống cuống, vội vàng đi qua đó vỗ lưng thuận khí.

"Ba, ba... Ba đừng như vậy mà! Con cũng chỉ là có chuyện nói thẳng, ba... Ba dừng dọa người khác như vậy?"

Nhưng ông cụ thật sự là thở không ra hơi nên không thể nào nói tiếp với bà ta được.

Ho khan, ho đến mức giọng nói cũng khàn đi.

"Ba, con không nói nữa được chưa? Ba đừng ho nữa, bây giờ chúng ta đang ở trên biển, muốn trở về cũng không dễ dàng, phải cần thời gian."

Tay bà ta vỗ lưng cho ông cụ lại mạnh hơn một chút: "Ba, đừng ho nữa, con không nói nữa rồi mà?”

Không biết có phải ở bên ngoài nên gió quá lớn hay không.

"Ba, chúng ta đi vào trong đi." Cố Thư Lan dìu ông cụ, nhanh chóng đi vào căn buồng nhỏ trên tàu.

Quả nhiên sau khi trở về, không còn gió biển thổi phần phật nữa, ông cụ đã đỡ ho hơn một chút.

Gương mặt đỏ đến mức hơi tái đi kia cũng đã khôi phục lại vẻ bình thường hơn một chút.

Cố Thư Lan rót một chén nước ấm, nhìn ông cụ uống hết, cũng thấy ông cụ không còn ho đến mức khó chịu như lúc trước nữa mới thở dài một hơi.

Nhưng bà ta vẫn thấy khó chịu, trong lòng không thoải mái.

Ông cụ như thế này rõ ràng chính là đang lảng tránh không muốn tiếp tục nói về chủ đề này với bà ta nữa.

Trong lòng bà ta có thể dễ chịu ư?

Ông cụ Cố lại uống thêm mấy ngụm nước, hô hấp bình thường rồi mới quay sang nhìn bà ta.

Con gái ông ta đang ngồi bên cạnh, kìm nén một bụng ấm ức nên đương nhiên sắc mặt cũng khó nhìn.

Ông cụ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là không nói gì.

"Có một số việc con vẫn nên tâm sự với Minh Dương trước đi đã, chờ hai người nói chuyện xong rồi lại đến nói với ba cũng không muộn."

Cố Thư Lan vẫn không thèm để ý tới, lấy một quyển tạp chí ra, ngôi ở trên ghế sofa lật xem.

Ông cụ nhìn điện thoại một chút, vẫn cảm thấy không có lòng tin, không hiểu sao lại cảm thấy tâm trạng khá nặng nề.

Ông cụ nhìn Cố Thư Lan: "Bảo bọn họ lái thuyền trở về đi, ba không muốn đi chơi nữa."

"Chỉ sợ con nói cũng không được, người trên thuyền là do Cố Vị Y sắp xếp." Cố Thư Lan vẫn đang xem tạp chí, ngay cả đầu cũng không hề ngẩng lên một chút nào.

Ông cụ cảm thấy khó hiểu, cho dù là Cố Vị Y sắp xếp thì bọn họ muốn trở về, chẳng lẽ người ta lại không chịu nghe hay sao?

Ông cụ đứng lên, định tự mình tới phòng điều khiển nói với những người kia.

Ai ngờ, Cố Thư Lan lại nói: "Ba, ba đừng phí công nữa, sắp tới nơi rồi, cũng lắm là nửa giờ nữa thôi."

"Nhưng ba..." Một chút cũng không muốn đi chơi, ông cụ muốn về nhà.

"Không phải ba luôn nói nợ Cảnh Húc nên muốn bù đắp lại cho Cổ Vị Y à? Ngay cả chút yêu câu đó của cháu gái mà ba cũng không muốn thỏa mãn vậy thì còn đền bù cái gì?"

Ông cụ có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, hôm nay thái độ của con gái thứ hai đối với mình quả thực rất kém.

Nhưng kết hợp với lời bà ta vừa mới nói, thái độ khác biệt hiện tại cũng có thể lý giải được.

Cuối cùng vẫn là hiểu lầm.

Ông cụ hơi bất đắc dĩ, loại chuyện này cũng không phải dăm ba câu là có thể giải quyết được.

Nửa giờ à, vậy thì đợi thêm nửa giờ đi.

Ông cụ ngồi ở trên ghế sofa, uống nốt nửa cốc nước nóng.

Cũng không biết từ khi nào, lại mê man, ngủ thiếp đi.

"Ông nội, ông nội, tỉnh lại đi." Một giọng bé gái vang lên ở bên tai.

Ông nội?

Ông cụ Cố lặng lẽ mở mắt ra.

Ánh sáng trong phòng quá mạnh nên căn bản không thấy rõ được khung cảnh trước mắt.

Chỉ có thể lờ mờ cảm nhận được, có một cô gái đang ở bên cạnh ông ta, còn gọi ông ta là ông nội nữa.

Ông nội...

Ông cụ không cần suy nghĩ liền mở miệng: "Uyển Uyển.. "

Cố Vị Y sầm mặt lại.

Biết là ông cụ thích Cố Cơ Uyển, nhưng không ngờ lại thích đến mức như thế!

Nhưng bây giờ ông cụ vẫn chưa biết Cố Cơ Uyển là cháu gái của mình mới đúng chứ.

Cả ngày hôm nay, hành tung của ông cụ đều tại trong lòng bàn tay của mình, nên căn bản ông cụ cũng không có cơ hội để biết chuyện này.

"Ông nội, là cháu."

Giọng nói của cô gái lạnh xuống, không phải giọng nói mà trong lòng ông cụ mong đợi nhưng lại rất quen thuộc.

"Vị Y?" Cuối cùng ông cụ Cố cũng thấy được rõ ràng tất cả trước mắt.

Ông cụ từ từ mở mắt ra, sau đó ngồi dậy.

"Là cháu." Cố Vị Y gật đầu, đỡ ông ta ngồi dậy.

Đâu ông cụ hơi nặng, liếc nhìn xung quanh vậy mà lại ở trong một gian phòng.

Nhưng sàn nhà hơi lắc lư, mặc dù không rõ ràng nhưng cũng đủ để ông cụ ý thức được, mình vẫn còn đang ở trên thuyền.

Chỉ có điều chiếc thuyền này ổn định hơn chiếc kia rất nhiều, chắc là một chiếc thuyền lớn.

"Vị Y, đây là đâu? Thư Lan đâu rồi?"

Không phải con gái vẫn còn đang bực bội với ông ta sao? Sao lại không thấy bóng dáng đâu nữa rồi? Tức giận như vậy cơ à?

Ngủ một giấc dậy, không thấy Cố Thư Lan đâu lại bỗng nhiên đổi thành Cố Vị Y, không biết vì sao trong lòng ông cụ bỗng nhiên lại có dự cảm xấu.

"Cô nhỏ đang nghỉ ngơi ở phòng bên cạnh." Cố Vị Y cong môi cười một tiếng, rõ ràng ý cười vẫn sáng rỡ như vậy khiến cho người ta nhìn vào dân dân

không còn lòng phòng bị.

Nhưng ông cụ vẫn cảm thấy hơi bất an.

"Vị Y, gọi ông nội tới đây làm gì vậy?”

Bất an nhất là, cho dù ông cụ có già nhưng thân thể cũng không kém đến mức thế này.

Vậy mà ngủ một giấc đến nỗi ngay cả mình đổi thuyên cũng không biết, ông cụ nào có ngủ sâu được như vậy?

Bình thường giấc ngủ của ông cụ đều rất nông, trong phòng chỉ cần động nhẹ một cái là đã có thể đánh thức ông cụ rồi.

Hôm nay, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?

Ông cụ nhìn Cố Vị Y, trong lòng có vô số câu hỏi nhưng lại không muốn khiến bầu không khí trở nên mất tự nhiên.

"Vị Y, sao ông cảm thấy... Hôm nay mọi người đều rất lạ? Rốt cuộc là đang giấu diếm ông nội cái gì vậy?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui