Đệ Nhất Sủng

Tình cảnh của ông cụ lân này thật sự không ổn, rất không ổn.

Bác sĩ đã kiểm tra qua cho ông, lần này, ông cụ không phải là bệnh tim tái phát, mà là, trúng gió!

Người 70 mấy tuổi, bây giờ trúng gió, thật sự là vô cùng nguy hiểm.

“Bác sĩ, anh có thể liên lạc với cậu cả Mộ có đúng không? Anh giúp tôi gọi cho anh ta một cuộc đi, tôi có lời muốn nói với anh ta!”

Cố Cơ Uyển bây giờ thật sự là không có chút cách nào nữa, cô không liên hệ được với Mộ Tu Kiệt!

“Tình hình bây giờ của ông nội tôi không thể tiếp tục ở lại đây, phải về bệnh viện lớn chữa trị, anh giúp đỡ đi, nếu không, anh bảo người lái thuyền đưa chúng tôi về!”

“Cô Cố, tình hình của ông cụ Cố không nghiêm trọng lắm, cô cứ an tâm.”

Bác sĩ tin tưởng tuyệt đối vào y thuật của mình.

“Lúc này, bọn tôi cũng không thể liên lạc với cậu cả, cô Cố, chuyện này tôi lực bất tòng tâm, xin lỗi.”

Cố Cơ Uyển đương nhiên không tin bọn họ không thể không liên lạc với Mộ Tu Kiệt.

Nhưng, bác sĩ một mực khăng khăng không chịu nói, cô không có cách gì cả.

“Cơ Uyển, đừng hoảng, ba sẽ không sao đâu.”

Trên thực tế, bản thân Cố Thư Lan đã lo lắng đến mức sắc mặt trắng bệch rồi, nhưng, so với Cố Cơ Uyển bà ta càng không có cách gì hơn nữa.

Sức khỏe của ông cụ trước đây rất tốt, nhưng mấy ngày nay, đã ngất hai lần rồi.

Cố Thư Lan thật sự rất lo lắng, lỡ như ba thật sự xảy ra chuyện gì...

Chuyện này, đều là do bà ta mà ra.

Nếu như không phải nhất thời tham lam, chuyện sao lại thành ra vậy được?

“Đều do cô không tốt, Cơ Uyển, cháu mắng cô đi, là cô không tốt.

Sau khi bác sĩ đi, tư thái bình tĩnh mà Cố Thư Lan duy trì trước mặt người ngoài đã hoàn toàn sụp đổ

Cố Cơ Uyển không biết nên trách cứ gì nữa.

Trên thực tế, trong lòng cô ta rất rõ, chuyện này, Cố Thư Lan cũng có phần tham dự.

Bà ta vốn dĩ đứng cùng phe với Cố Vị Y.

Nhưng bây giờ, chuyện đã đi đến bước này, Cố Vị Y rõ ràng đã bỏ rơi bà ta rồi.

Bà ta đã chịu sự trách cứ của lương tâm, cho dù có mắng bà ta, thì cũng có thể làm được gì?

“Cô út, cô đừng như vậy, chúng ta là người một nhà, cháu sẽ không măng cô.”

“Không, Cơ Uyển, cháu không biết chuyện đã qua thế nào, đều do cô! Đều là lỗi của cô!”

Cố Thư Lan bây giờ tự trách muốn chết đi được!

“Cháu biết, cô cố ý dụ ông nội nói ra chuyện của cháu và anh Tĩnh Viễn, Cố Vị Y muốn đối phó với bọn cháu, mà tâm tư của cô, chỉ là nghĩ sau này nếu như

anh Tĩnh Viễn và ông nội muốn báo thù cô, chí ít trong tay cô vân còn con tốt thí.”

Hai mắt Cố Thư Lan mở to, hơi thở hỗn loạn: “Cơ Uyển, cháu..."

“Cháu đoán thôi.”

Trước đây, còn chưa xác định là sự suy đoán của mình có đúng không, nhưng bây giờ, nhìn bộ dạng này, là đúng rồi.

“Cô út, cô vì con trai cô đúng chứ?”

Cố Thư Lan siết chặt lòng bàn tay, sự chấn cảm trong trái tim một hồi lâu mới bình tĩnh lại.

Bà ta ngồi ở bên giường bệnh, nhìn người cha hôn mê bất tỉnh, khí tức toàn thân tàn lụi như hoa héo.

Bà ta không nói chuyện, cũng không có bất kỳ lời giải thích nào, bởi vì lúc này, lời giải thích trở nên rất thừa thãi.

Đã đến bước đường này rồi, giải thích, còn có ích gì nữa?

Càng huống hồ, những chuyện đó, bà ta quả thực cũng đã sai rồi.

“Xin lỗi...”

Cố Thư Lan đột nhiên cúi đầu, nước mắt cuộn trào trong khoé mắt.

“Xin lỗi, Cơ Uyển, là do lòng ích kỷ của cô út quá nặng, xin lỗi...

“Cô út...

“Xin lỗi! Cháu và Tĩnh Viễn bị hạ thuốc, người hạ thuốc đó, chính là cô.”

“Cơ Uyển, xin lỗi, xin lỗi!”

Cố Thư Lan đột nhiên đứng dậy, chạy nhanh ra ngoài.

Bà ta không cách nào đối diện, sự việc càng lúc trở nên không thể cứu vãn được nữa, bà ta đã phạm phải tội lỗi tày trời, đã không thể đến bù nữa!

Hôm nay là thứ hai, theo kế

hoạch của Cố Vị Y, Cố Tĩnh Viễn bây giờ chắc vẫn còn ở Công Hải.

Không quay đầu được nữa, bà ta...cũng là đồng loã!

Cho dù sự việc được đảo ngược lại, bà ta cũng đã phạm phải tội lừa gạt!

Cho dù không phải chủ mưu, cũng phải ngồi tù.

Cố Thư Lan đã kìm nén cả mấy ngày, bây giờ đối diện với Cố Cơ Uyển, hoàn toàn sụp đổ rồi!

“Cô út!” Cố Cơ Uyển giật bắn mình, vội vàng đứng dậy, đuổi theo ra ngoài.

Một mình Cố Thư Lan, chạy về phía khu rừng đá ở xa xa.

Cố Cơ Uyển chạy không đủ nhanh, đến khi đuổi đến rừng đá, đã không còn thấy bóng ảnh của Cố Thư Lan nữa.

“Cô út! Cô ra đây, cô đừng doạ cháu!”

Chỉ cần ông nội còn an lành, chỉ cần mọi người đều còn, tất cả, vẫn còn có thể cứu vãn được.

“Cô út, cháu không trách cô, cháu và anh Tĩnh Viễn không làm ra bất kỳ chuyện gì có lỗi với nhà họ Cố, cô út, lỗi lầm vẫn chưa thành!”

“Cô ra đây, đừng trốn một mình, chỗ này là đảo hoang, rất nguy hiểm đó! Cô út!”

Nhưng, bên trong rừng đá không có bất kỳ động tĩnh nào, cũng không có bất kỳ câu trả lời nào từ Cố Thư Lan.

“Cô út, cô nghe cháu nói đi, cô út, cô ra đây, bọn cháu đều không trách cô.”

“Cô út, chúng ta là người một nhà!”

“Cô út...

Nhưng, không có bất kỳ hồi ứng nào.

Cố Cơ Uyển thật sự rất lo lắng, cô út có khi nào nghĩ quân không?

Đột nhiên, trên mặt biển, truyền đến tiếng động cơ.

Cố Cơ Uyển quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy trên mặt biển, một chiếc thuyền cao tốc đang lao nhanh đến đây.

Không lẽ, là Mộ Tu Kiệt?

Bây giờ cô gấp gáp muốn gặp Mộ Tu Kiệt, cô phải đưa ông nội về chữa trị!

Cố Cơ Uyển không thể tiếp tục đuổi theo Cố Thư Lan nữa, chỉ đành chạy về phía bờ biển.

Chiếc thuyền cao tốc đó rất nhanh đã ngừng lại ở trên bờ, sau khi nhìn rõ bóng ảnh ở trên chiếc thuyền đó, trái tim Cố Cơ Uyển chợt xót lên, suýt chút là khóc rồi.

Cô xông qua đó, lúc đối phương bước xuống từ trên thuyền, nhanh bước đi về phía cô, đôi mắt cô nóng lên, vùi đầu vào trong lồng ngực của anh.

Anh đến rồi, cuối cùng anh cũng đến rồi!

Bây giờ, tất cả mọi người đều đang đợi anh!

Anh là niềm hy vọng của tất cả bọn họ

“Anh Tĩnh Viễn.” Thanh âm Cố Cơ Uyển khàn khàn, nghẹn ngào đến suýt nữa không nói nên lời.

“Đừng khóc, anh đến rồi, đừng khóc!”

Trái tim Cố Tĩnh Viễn cũng đây chua xót, biết cô nhất định đã chịu rất nhiều uỷ khuất, anh ôm chặt lấy vai của cô.

“Đừng hoảng, anh đến rồi, đừng hoảng.”

Cố Cơ Uyển hít thở sâu một hơi, cô không có yếu đuối như vậy, chỉ là hồi nãy, quá kích động rồi.

“Anh họ cả, cô út đã vào rừng rồi, em không tìm được cô, anh bảo người đi vào tìm đi, em sợ cô làm chuyện ngốc nghếch.”

Cố Tĩnh Viễn không kịp hỏi nhiều, lập tức vẫy tay với người ở đằng sau: “Đi vào, xem thử bà hai ở đâu, phải đưa bà ấy về.”

“Vâng!” Mấy người thủ hạ theo tới lập tức đi về phía khu rừng, mới chớp mắt đã không thấy bóng anh nữa.

“Ông ngoại đâu? Có phải cũng đang ở trên đảo không.” Cố Tĩnh Viễn hỏi.

“Có, em đưa anh đi gặp ông nội.”

Tiếng ông nội này, Cố Cơ Uyển kêu cực kỳ tự nhiên.

Bọn họ là người một nhà, điểm này, không còn nghi vấn gì nữa.

Càng huống hồ, sau khi trải qua đủ loại chuyện, dù Cố Cơ Uyển không phải, ở trong lòng của Cố Tĩnh Viễn và ông cụ Cố, cô cũng là.

Cố Cơ Uyển nắm lấy tay Cố Tĩnh Viên, nhanh bước đi về phía ngôi nhà gỗ.

“Từ từ thôi, sức khoẻ của em...” Cố Tĩnh Viễn có chút lo lắng, sợ đứa bé trong bụng cô không chịu nổi.

“Không sao, lần này, em mạnh mẽ lắm ”

Lúc này, làm gì còn tới phiên cô mè nheo nữa?

“Ông nội vẫn đang hôn mê, anh Tĩnh Viễn, mau đưa ông ấy rời khỏi đây, về bệnh viện chữa trị!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui