Đệ Nhất Sủng

Nhất thời... không kiêm chế được......

Nhìn mọi người bộ dạng muốn nói rồi lại thôi, Cố Cơ Uyển có ngu ngốc đến mấy, cũng hiểu ngay ý của Mộ Tu Kiệt

Khuôn mặt nhỏ lập tức nóng hết lên, xấu hổ hận không tìm được một cái lỗ để chui xuống.

Cậu chủ Mộ đây là vì giúp cô gánh tội sao? Thế nhưng tại sao không thể tìm một cái cớ bình thường một chút?

Cô thật sự muốn chạy trốn, nhưng Mộ Tu Kiệt lại ôm cô vào trong lòng, không cho phép cô chạy xa nửa bước.

Dáng vẻ thẹn thùng của một người con gái làm cho lời nói của cậu chủ Mộ càng có sức thuyết phục.

Bà Mộ mặc dù lớn tuổi nhưng vẫn bị cháu trai làm cho tâm trạng thiếu nữ của mình trở nên gợn sóng.

Mới vừa rồi còn có chút bất an thì lúc này lại tươi cười.

Nhìn thấy cháu trai cùng cháu dâu tương lai yêu nhau như vậy, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn, đến sắc mặt cũng khoẻ hẳn ra.

Ông Mộ sắc mặt vốn không vui vẻ gì, nhưng nhìn thấy vợ mình vui vẻ, ông cũng không đôi co chuyện này nữa.

Thản nhiên nhìn Mộ Tu Kiệt, ánh mắt hơi trách cứ.

Cái này dù sao cũng là công chúng trường hợp, nói loại lời này, cũng không ngại mất mặt.

Nhưng tính khí cháu đích tôn chính là như vậy. Bất kể xảy ra chuyện gì không hay cũng có thể tự mình giải quyết ổn thoả.

Khí chất này đến bậc làm bê trên như ông còn phải nể.

Người dẫn chương trình sửng sốt hai giây xong, lập tức cười: “Cậu chủ Mộ và vợ đúng là yêu nhau quá!”

Mặt anh nghiêm túc, mỉm cười nói: “Mọi người đợi lâu như vậy cũng chính là để đợi tới giờ phút này. Bây giờ, kinh mời ông Mộ của chúng ta tuyên bố tin vui này...”

Trên sân khấu bâu không khí hơi vắng lặng.

Bất kể là ông Mộ hay cậu chủ Mộ, đều là người đàn ông ít nói.

Nhưng cả hội trường lại dần dần trở nên náo nhiệt.

Nghĩ đến giờ khắc đeo chiếc nhẫn lên tay, Cố Cơ Uyển tự nhiên hơi hoảng.

Thời gian giống như quay về kiếp trước, ngày mà bọn họ kết hôn.

Mộ Tu Kiệt đeo chiếc nhẫn cho cô, nhưng chiếc nhẫn kia lại hơi lạnh, chẳng có một chút nhiệt độ.

Hôm nay, ngón tay khác, kiểu dáng chiếc nhẫn cũng khác, lại một lân nữa được anh đeo lên cho cô.

Cô lại có một cảm giác ấm áp, là vì Mộ Tu Kiệt ở bên cô đêm này, hay là do anh vừa bảo vệ cô?

Không cần biết vì cái gì, từ khi Tử Lạp còn sống, bình yên vô sự đính hôn với Mộ Tu Kiệt, quỹ đạo của cuộc đời, lại một lân nói với cô. Cả kiếp này và kiếp trước hoàn toàn khác nhau rồi.

Đây là một khoảng thời gian mới, một cuộc sống mới.

Bỗng nhiên bên hông bị ôm chặt, cả người cô bị Mộ Tu Kiệt bế lên.

Cố Cơ Uyển giật nảy mình, vô thức nắm chặt áo của người đàn ông: “Cậu chủ Mộ...”

“Thật có lỗi, cô gái của tôi tối nay đã quá mệt rồi. Tôi đưa cô ấy về nhà trước. Mọi người cứ tùy ý."

Dứt lời, anh ôm người con gái của mình bước xuống khỏi sân khấu, đi những bước đi vững chắc ra khỏi khách sạn, không quay đầu lại.

Ông Mộ cũng đưa vợ theo sát rời khỏi sân khấu.

Mặc dù còn có không ít người nhà họ Mộ ở lại chủ trì, nhưng đến giờ phút này, tất cả mọi người ai cũng muốn trở về nghỉ ngơi.

Sau khi người trong cuộc rời đi, các vị khách mời cũng dần dân rời đi.

Chỉ có một người, cô ta đứng giữa đám người, nhìn chằm chằm Mộ Tu Kiệt bế Cố Cơ Uyển ra cửa chính, bóp chặt bàn tay, không biết đang suy nghĩ gì.

“Đây không phải Bắc Lăng của chúng ta, cô hai nhà họ Cố?” Tiếng cười từ phía sau truyền đến.

Ánh mắt oán hận của Cố Vị Y biến mất, quay đầu, khuôn mặt vẫn tươi cười: “Xin chào ”

“Nghe nói cô rất thích cậu chủ Mộ.” Một người con gái khác nhìn chằm chằm cô ta, ánh mắt có phân xem thường. “Còn nghe nói em cô vì cậu chủ Mộ thích cô mà cho người đến đánh cô.”

“Cũng không phải hoàn toàn như vậy, Cơ Uyển chỉ là hơi bướng bỉnh....

“Là em cô bướng bỉnh, hay là cô gây chuyện vu khống người ta?”

Cô bé kia hừ một tiếng, mặt khinh thường: “Vừa rồi tất cả mọi người đều nhìn thấy, cậu chủ Mộ rất thích em cô đó!”

Không nói đến câu nói “nhất thời không kiêm chế được” của cậu chủ Mộ là thật hay là giả. Thì ít ra, sự thân mật của anh với Cô Cơ Uyển trên sân khấu, tất cả mọi người đều đã thấy.

Thậm chí anh vì không muốn người con gái của mình bị mệt còn tự bế cô ấy rời đi.

Có cô gái nào từng được đối xử như vậy chứ? Đừng nói là, bên cạnh cậu chủ Mộ cho đến giờ không có người phụ nữ thứ hai xuất hiện.

“Còn nữa, người ta là chồng tương lai của em cô. Cô chủ động mời rượu là ý gì? Muốn cướp tình yêu của em gái mình sao?”

Một cô gái khác cũng đi tới, ánh mắt lạnh lùng, tàn nhẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của Cố Vị Y.

“Tôi nói mà hôm nay các trang web giải trí Bắc Lăng sao lại có động tĩnh lớn như thế, cứ nói vê chuyện Cố Cơ Uyển đánh đệ nhất quý cô ở Bắc Lăng chứ.

“Vì sao?”

“Có người muốn lợi dụng áp lực dư luận gièm pha người khác, nâng mình lên, các cô còn không nhìn ra sao?”

“Thì ra là vậy, người phụ nữ này tâm địa thật xấu, nhìn trúng chông tương lai của em gái, còn giở thủ đoạn chửi bới em, lấy lòng cậu chủ Mộ?”

“Thật uổng cho sắc đẹp này của cô, sao có thể ác độc như vậy chứ?”

Mấy người con gái ép tới, làm cho Cố Vị Y lùi lại hai bước.

“Tôi không có, các cô hiểu lầm rồi. Tôi không biết bài post trên mạng ”
Những cô gái này này đoàn kết lại thật đáng sợi Cố Vị Y dần lùi về sau, vẫn giải thích: “Tôi là chị của Cơ Uyển, làm sao tôi có thể hại nó? Tình cảm chị em chúng tôi luôn luôn rất tốt, các cô hiểu lầm rồi.”

“Thật vậy sao? Vậy vừa rôi cô mời cậu chủ Mộ rượu là có ý gì?” Có người ép hỏi.

“Tôi chỉ là...”

“Chỉ là muốn lấy lòng cậu chủ Mộ, chiếm chồng tương lai của em gái thôi! Ha ha ha...... Thật đê tiện!”

Mọi người mỗi người một câu, Cố Vị Y không thể phản kháng lại.

“Các cô đổ oan cho người khác! Tôi thật sự không phải vậy.” Cuối cùng cô quay người, nhanh chóng chạy vê phía cửa chính khách sạn.

Không cẩn thận, đụng phải một người đàn ông đang đi từ bên ngoài vào.

“Thật xin lỗi...” Cố Vị Y ngẩng đầu, không nghĩ tới mình đụng đúng vào Mộ Khải Trạch.
Cô ta lập tức nắm chặt ống tay áo của anh: “Khải Trạch, những người phụ nữ kia...... Những người phụ nữ kia thật đáng sợi”

Cô ta cân một người đàn ông bảo vệ! Những người phụ nữ ác độc kia, chỉ là nhìn cô ta rất xinh đẹp, nên mới liên kết lại bắt nạt cô!

“Khải Trạch, họ bắt nạt em...” Nhìn thấy người con gái kia chạy ra, Cố Vị Y. lập tức đem bộ mặt yếu đuổi nhất của mình thể hiện ra.

Mộ Khải Trạch nhìn các cô gái đó đi ra.

Mấy cô chủ của những nhà giàu có, thân phận đều không thấp, nhìn cũng có vẻ xinh.

“Cậu hai Mộ.” Mấy người cười cười với Mộ Khải Trạch. Vừa rồi còn ác độc tàn nhẫn, bây giờ lại trở nên rất ngọt ngào.

“Cậu hai Mộ, bữa tiệc kết thúc rồi, còn chưa về sao?” Một người con gái bước tới, nháy nháy mắt với Mộ Khải Trạch.

Mộ Khải Trạch chẳng nhìn Cố Vị Y một chút, nhìn người con gái đó, cười một tiếng: “Đây không phải vì đưa các cô về nhà nên, đến bây giờ vẫn chưa về sao?”

“Khải Trạch..” Cố Vị Y trợn tròn mắt, anh ta không nghe thấy lời cô nói sao? Những người con gái ác độc này bắt nạt cô!

“Cô hai họ Cố cũng ở đây sao?” Mộ Khải Trạch như mới nhìn thấy cô, cười nhạt một tiếng: “Thật có lỗi, tôi phải đưa các cô ấy về, nếu cô không đi xe tới, có thể gọi đặt xe”

Anh ta lại nhìn mấy cô gái, phong độ nhẹ nhàng: “Các cô gái, xe ở ngay bên ngoài, nể mặt để tôi làm một lần lái xe xem sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui