Đệ Nhất Sủng

"Không muốn." Cố Cơ Uyển xoay người, nhìn bầu trời sao, gượng cười: "Tớ và anh ấy, không thế."

Cho dù những hiểu lầm lúc trước đã được giải quyết hay chưa, cũng mặc kệ Mộ Tu Kiệt đã bỏ biết bao công sức để cứu nhà họ Cố đi nữa thì cô ấy và Mộ Tu Kiệt sẽ không bao giờ có cơ hội trở lại như ban đầu.

Thanh danh của cậu chủ Mộ thì hiển hách, còn cô thì từ lâu đã mang tiếng xấu.

Cô sống một thân một mình nên chuyện ấy cũng chẳng hề gì.

Còn nếu cô đến với cậu chủ Mộ thì người phụ nữ của cậu chủ Mộ há có thể nào là một người như cô chứ, quá khứ của cô nhất định sẽ bị người ta phóng đại đến vô cùng.

Mà cô thì không thể chịu đựng hết thảy những chuyện như vậy.

Và quan trọng nhất là cô phải bảo vệ lũ trẻ.

"Nhưng trong trường hợp, anh ấy tìm đến tận đây...”

Nếu cậu chủ Mộ thật sự tìm tới nơi này, thì giữa hai người có khả năng hay không không phải là chuyện mà cô có thể quyết định.

"Lỡ như xảy ra chuyện đó thì tớ nhất định sẽ không suy nghĩ nhiêu." Cố Cơ Uyển cười với anh rồi quay vào đại sảnh.

"Muộn rồi nên nghỉ sớm đi. Ngày mai, hãy để Hạo Phong đưa cậu đi tham quan thành phố này. Tuy không phôn hoa như Bắc Lăng nhưng nó yên tĩnh và có phong vị riêng.”

Đàm Kiệt biết cô không muốn tiếp tục thảo luận chuyện này nên gật đầu, cùng cô trở lại hội trường.

Mộ Hạo Phong vừa ra khỏi phòng liên liếc mắt nhìn Đàm Kiệt: "Đừng quấy rầy Cơ Uyển và đứa bé nữa, đi, đi, tôi dẫn cậu đi uống chút gì đó.”

Nhưng Đàm Kiệt biết, Hạo Phong có chuyện muốn nói với anh ta.

Hắn là muốn cảnh cáo anh ta vài lời.

Hạo Phong, lúc nào cũng quan tâm Cố Cơ Uyển nhất.

Hiện tại, còn thêm hai đứa nhỏ nữa nhưng con của Cố Cơ Uyển cũng coi như con mình.

Đàm Kiệt thực sự cảm thấy đau lòng cho anh ta, nhưng người ta sống rất vui vẻ.

"Được, tôi cũng muốn nếm thử đồ ăn khuya ở đây."

"Mấy chục tuổi đầu rồi mà suốt ngày toàn nghĩ đến chuyện ăn uống."

Sau khi hai người đi ra ngoài, Cố Cơ Uyển trở lại phòng, nhìn hai đứa trẻ đang ngủ say.

Đàm Kiệt nói đúng, Điềm Điềm có lẽ còn không có như vậy rõ ràng, nhưng, Thiên Hiếu...

Cô đưa tay ra, và trước khi đầu ngón tay chạm vào Mộ Thiên Hiếu, cậu nhóc này lại cau mày như thể đã nhận ra điều gì đó.

Một đứa trẻ hơn một tuổi mà tính cảnh giác lại cao như vậy, không giống Mộ Tu Kiệt, còn có thể giống ai?

Gen của người đàn ông ấy quá mạnh...

Tuy nhiên, cho dù Thiên Hiếu giống ai đi nữa thì cô cũng sẽ không bao giờ để cho Mộ Tu Kiệt cướp lại đứa con của mình.

Con là của cô, mãi chỉ thuộc về cô!

"Tôi nói này, anh và Cơ Uyển rốt cuộc sao vậy? Đã hai năm rồi, sao vẫn không thể ở bên nhau? Tuy rằng cô ấy vẫn không thể quên được người đàn ông đó, nhưng người đã ở bên cạnh cô ấy hai năm qua là anh!"

Đàm Kiệt quả nhiên là rượu vào lời ra, mới uống hai ngụm rượu liên thao thao bất tuyệt.

"Tối nay, tôi đã thăm dò cô ấy, người ta đã nói rồi, tuyệt đối không có khả năng với người đàn ông đó."

"Cô ấy đã quyết đoán như vậy sao anh còn không thể tiến lên một bước? Bọn họ đã không thể vậy thì có nghĩa là anh có thể!"

Không phải anh ta muốn lải nhải, mà là, anh ta hiểu rất rõ tính cách của Mộ Hạo Phong.

Vì không muốn làm Cố Cơ Uyển khó xử, nên tuyệt đối có thể chôn kín những lời này cả đời!

Anh ta không nói, Cố Cơ Uyển sẽ không có áp lực nên đương nhiên cũng sẽ không chủ động.

Người đàn ông ngốc nghếch này, nếu đàn ông không chủ động, chẳng lẽ còn chờ phụ nữ đưa tay sao?

Với tình hình hiện tại của Cố Cơ Uyển làm sao có thể ngã vào vòng tay của anh ta được?

Người ta cũng đã là bà mẹ hai con! Cô ấy sẽ cảm thấy mình không còn thích hợp để hẹn hò, không còn đủ tư cách để mưu cầu hạnh phúc.

Cho nên, cô sao có thể chủ động?

"Cô ấy không thích tôi." Mộ Hạo Phong lặng lẽ uống rượu, trông rất bình tĩnh.

Nhưng, Đàm Kiệt biết, trong lòng anh ấy thực sự rất buồn khổ.

"Nếu anh không nói, làm sao anh biết cô ấy không thể chấp nhận anh?”

Không phải người ta đã nói phụ nữ rất dễ mềm lòng sao.

Có lẽ, cứ buộc cô phải chấp nhận một cách thụ động thì trong tương lai, sự chấp nhận này sẽ trở thành một điều tất nhiên!

"Anh đã từng tỏ tình chưa?” Đàm Kiệt hỏi thẳng.

Câu hỏi này khiến Mộ Hạo Phong băn khoăn không biết trả lời như thế nào.

Cuối cùng, anh chỉ có thể lắc đầu: "Tôi không muốn làm cô ấy khó xử.”

Lúc đầu, vào thời điểm Cơ Uyển gặp khó khăn, bất lực nhất, cô có thể nghĩ đến anh và nhờ anh giúp đỡ, đã là điều may mắn nhất đối với Mộ Hạo Phong rồi.

Trở thành chỗ dựa của cô có thể khiến anh hạnh phúc cả đời.

“Tôi hiểu rồi!” Đàm Kiệt tựa hồ hận sắt không ra thép, suýt chút nữa thì tự đấm vào ngực mình.

“Anh xem anh xem, anh đúng là đồ đầu gỗ, vì vậy mà hai người không có chút tiến triển nào cả! Có phải anh muốn nói anh định sống như thế này cho đến cuối đời."

Không ngờ sau khi Mộ Hạo Phong suy nghĩ một lúc thì gật đầu: "Nếu có thể, cả đời như vậy cũng tốt."

Cơ Uyển dựa vào anh, bọn trẻ gọi anh là ba, sống một cuộc sống như thế này quả thực rất hạnh phúc phải không?

"Anh... Anh đúng là... Tôi cũng bị anh làm cho tức chết rồi!"

Hai người sống như vậy cả đời không khó chịu sao?

Nhưng tên đầu heo này, có vẻ như đang thực sự say trong niềm hạnh phúc đó, và không cảm thấy hối tiếc chút nào.

"Cậu thổ lộ đi! Cậu phải thổ lộ! Cậu..."

"Cô ấy đã từng yêu cầu tôi rời đi.” Nụ cười trên môi Mộ Hạo Phong dần tắt.

"Cô ấy không muốn liên lụy tôi suốt quãng đời còn lại. Cô ấy muốn tôi ra đi và sống cuộc sống của riêng mình. Cô ấy cảm thấy một mình cô ấy cũng có thể nuôi dạy hai đứa con."

"Cô ấy... Đàm Kiệt sửng sốt, cuối cùng cũng hiểu tại sao anh ta không dám thổ lộ.

“Anh sợ rằng màn tỏ tình của mình sẽ không thành công mà ngược lại càng củng cố suy nghĩ muốn đuổi anh đi của cô ấy?”

Mộ Hạo Phong không nói lời nào, thần sắc có vài phần cô đơn.

Đàm Kiệt biết, mình đoán trúng rồi.

Việc này, cũng thật sự hơi khó khó giải quyết.

Mặc dù bề ngoài Cố Cơ Uyển giống như một cô bé yếu ớt và yếu đuối nhưng thực chất, cô lại rất cứng rắn, cứng cỏi hơn bất cứ ai khác.

Hai năm trước, trước khi rời đi, cô đã lên kế hoạch phát triển trong ba năm cho truyền thông Cửu Nguyệt của bọn họ.

Giờ đây, họ đang từng bước phát triển ổn định theo đúng kế hoạch tùy chỉnh của cô, và truyền thông Cửu Nguyệt, ngay từ đầu năm nay, đã bắt đầu có lợi nhuận.

Còn sớm hơn thời gian đã thỏa thuận với cậu hai Giang.

Cố Cơ Uyển là một người rất bình tĩnh, qua chuyện này có thể thấy rõ điều đó.

Lo lắng của Mộ Hạo Phong không phải là không có lý.

"Nhưng hai người còn trẻ như vậy, không phải là không có cơ hội!"

Hừng hực sức trẻ, lại còn sớm chiều bên nhau, chẳng phải có thể bồi đắp tình cảm từng chút một sao?

"Huống chị, trước khác nay khác, cô ấy từ chối anh lúc đó, nhưng bây giờ, lẽ nào cô ấy lại không hẳn không chấp nhận anh."

Tóm lại, Đàm Kiệt không chấp nhận nổi, bọn họ có thể dùng hình thức tình cảm trong sáng này để sống với nhau cả đời.

Anh ta nghĩ về điều đó, và đột nhiên, anh ta nghĩ đến một cách tồi tệ nhất: 'Hạo Phong uống nhiều nữa đi, uống càng nhiều càng tốt.”

"Để làm chỉ?" Mộ Hạo Phong liếc nhìn anh ta, không vui.

Anh ấy không thể uống quá nhiều, anh ấy muốn trở về còn chăm sóc Cố Cơ Uyển cùng hai đứa bé.

"Sao đi nữa thì anh cũng cứ nghe lời tôi, uống nhiều một chút, tôi cam đoan sẽ không hại anh."

Đàm Kiệt mở một chai rượu khác đẩy tới trước mặt anh ta: “Tôi sẽ biến ước nguyện của anh thành hiện thực, nhanh! Uống đi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận