Đệ Nhất Sủng

“Tử Lạp, tổng giám đốc Hoàng đã nói rồi, em bị người khác đổ oan, không phải là lỗi của em, ông ấy quyết định tăng cường hợp tác với chúng ta để chứng tỏ phán đoán trước kia của mình là sail”

Giọng nói của Tô Vũ Nại vô cùng kích động.

Sau khi dứt lời, anh nói tiếp: “Lần này may mà có em, Tử Lạp, buổi tối nhớ về nhà ăn cơm, anh cả đã dặn người nấu món em thích nhất cho em, nhất định phải về đấy!”

"..Em biết rồi, anh ”

Tô Tử Lạp vẫn còn *** lung, cô vẫn còn chưa kịp tỉnh táo lại thì chị hai Tô Hân Vy đã gọi điện đến.

“Tử Lạp, Tư Thanh nói anh ta đã trách oan em, cũng tin rằng những lời đồn đại ấy chỉ do người ta cố ý thêu dệt nên mà thôi!”

Tô Hân Vy kích động vô cùng: “Chị sắp đi du lịch với Tư Thanh rồi, anh ấy nói sau này sẽ yêu thương chị hơn!”

“Tư Lạp, những gì chị nói trước kia cũng do tức giận quá thôi, em đừng để bụng, đợi khi chị về sẽ mang quà cho em!”

Lần này Tô Tử Lạp càng sững sờ hơn, cho đến khi điện thoại bị ngắt máy, cô vẫn còn ngẩn ngơ chưa tỉnh hẳn.”

“Uyển..” Dường như bây giờ chỉ có một mình Cố Cơ Uyển có thể giải thích cho cô nghe vậy.

“Sao mà tớ biết được?” Cố Cơ Uyển nhún vai: “Có thể trước kia người ta nghĩ oan cho cậu, bây giờ cảm thấy áy náy thì sao ”

“Uyển, trông tớ giống với đồ ngu ngốc lắm à?” Tô Tử Lạp bĩu môi.

“Trông cậu có giống với đồ ngốc hay không thì tớ không biết, nhưng cậu đúng là đồ ngốc!”

Cổ Cơ Uyển lườm cô ấy, bây giờ Tô Tử Lạp không dám phản bác tiếng nào.

Ngày hôm nay “đặc sắc' quá đi mất, sống mười tám năm trời, cộng lại cũng không bằng ngày hôm nay.

Làm ầm ï đến mức suýt nữa đã nhảy lầu, nghĩ đi nghĩ lại, đáng sợ thật!

Có điều, những thứ ngay trước mắt không hợp lý chút nào.

Nếu như nói Tần Tư Thanh cảm thấy đã hiểu lầm chị hai của cô, bây giờ muốn quay lại với nhau, còn miễn cưỡng hiểu được.

Nhưng mà tổng giám đốc Hoàng là người làm ăn, một người như ông ấy sẽ vì hiểu lầm một đứa con gái mà áy áy đến mức cho anh cả nhiều lợi ích hơn sao, thế thì miễn cưỡng quá.

Có nghĩ thế nào cũng giống như có một bàn tay vô hình đang âm thầm giúp đỡ bọn họ!
Hơn nữa, chắc chắn đây là một bàn tay có thể lật lên là mây lật xuống là mưa, một bàn tay có sức mạnh đảo điên tất thảy mọi thứ!

“Uyển, cậu thật sự không có nhờ ai giúp đỡ tớ chứ?” Tô Tử Lạp tỏ ra tò mò.

“Tớ chỉ là một sinh viên nghèo mà thôi, có thể tìm ai để giúp cậu hả?” Cổ Cơ Uyển quay mặt đi không nhìn cô ấy nữa.

“Ví dụ như Mộ...”

“Uyển nói không có thì có nghĩa là không có, cậu ấy lừa cậu bao giờ chưa?”

Mộ Hạo Phong khởi động máy xe, từ tâng hầm của bệnh viện Thượng Đức lái ra ngoài.

Hạo Phong không gặp hỏi cô, đại khái cũng không muốn làm Cơ Uyển khó xử, Tô Tử Lạp cũng không hỏi nữa.

Trải qua đợt sóng gió lần này, mọi người đều giống như hồi sinh về từ cõi chết, ai nấy cũng liên tục hít không khí, cảm thấy hết sức mới mẻ.

Cuối cùng, sau cơn mưa trời lại sáng.

Bây giờ, e là đến lượt bọn người Dương Băng Băng gặp xui xẻo, buổi livestream ban nãy đặc sắc quá.

“Đàm Kiệt, cậu giỏi thật, sao cậu có thể điều khiển được điện thoại Cơ Uyển từ xa, còn có thể giúp điện thoại của Cơ Uyển đăng nhập vào tài khoản livestream của Dương Băng Băng nữa.

Nếu sử dụng tài khoản khác, biết đâu chừng sẽ để lại chứng cứ cho người ta tấn công.

Quay lén, nếu xét đến cùng cũng là một chuyên phiền phức.

Nhưng mà, nếu sử dụng tài khoản của Dương Băng Băng, vậy thì sau này nếu cô ta muốn kiếm chuyện với bọn họ thì cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Anh ta ngồi ở thế phó lái, nở nụ cười đắc ý: “Chuyện nhỏ mà thôi, tớ vẫn còn rất nhiều ưu điểm mà cậu vẫn còn chưa đào ra được hết đâu.”

Trong lòng Cố Cơ Uyển hơi lạnh lẽo.

Đúng là Đàm Kiệt giỏi thật, nhưng vì tài năng này mà anh ta bị Cố Vị Y lợi dụng, để rồi để nửa đời sau của mình bị cuốn vào tròng.

“Đàm Kiệt.” Cô chợt cất tiếng gọi anh.

“Sao?”

“Hứa với tớ, sau này cho dù là ai kêu cậu làm chuyện phạm pháp thì cậu đừng có đồng ý, cho dù người đó là ai, có mục đích gì."

Đột nhiên Cố Cơ Uyển tỏ ra nghiêm túc, khiến cho Đàm Kiệt chẳng hiểu ra sao.

“Sao thế? Sao tớ lại làm chuyện phạm pháp?”

Mộ Hạo Phong nhìn Cố Cơ Uyển thông qua kính chiếu hậu, ánh mắt anh ta thoáng có vẻ nghiêm túc: “Có phải có khó khăn gì không?”

“Không phải, tớ chỉ nhắc nhở cậu ta thôi, sợ cậu ta bị người khác lợi dụng.”

“Không thể nào? Ai có thể lợi dụng một người thông minh như tớ chứ?”

Đàm Kiệt chỉ cười cười: “Đừng có nghĩ tớ giống với Tử Lạp chứ, tớ có ngốc như vậy đâu!”

“Đàm Kiệt, đừng có quá đáng!” Tô Tử Lạp nhíu mày.
“Được rồi được rồi, giỡn thôi mà, có điều, sau này cậu đừng có ngu ngốc như vậy nữa, hôm nay nhìn thấy Cơ Uyển ngã xuống vì cứu cậu, cậu không biết lúc nãy tớ sợ đến mức nào đâu."

“Tớ biết rồi, sau này tớ sẽ không thế nữa.”

Tô Tử Lạp còn không dám nghĩ lại cảnh tượng ấy.

Có điều, cô ấy lại nhìn Cố Cơ Uyển chăm chú như thể nhớ đến điều gì đó: “Cậu Mộ đối xử tốt với cậu thật, để cứu cậu mà mạng cũng không cần, tớ cứ nghĩ cậu chết chắc rồi chứ.”

“Đừng có nói bậy.” Đàm Kiệt lập tức ngắt lời, chết với không chết cái gì.

Tô Tử Lạp thở ra, rồi nói: “Biết rồi, sau này sẽ không nói lung tung nữa, cũng sẽ không làm bừa nữa”

Nhưng cô ấy vẫn kiên trì một chuyện: “Cậu Mộ đối xử tốt với cậu thật”

Cố Cơ Uyển không nói gì, cô chỉ quay đầu nhìn ra khung cửa sổ.

Cậu Mộ đối xử tốt với cô sao? Có lẽ là thế, đúng là không tệ.

Vừa nghĩ đến những hình ảnh đáng xấu hổ trong căn phòng, gò má của cô lại nóng bừng.

Bọn họ hôn nhau, ôm nhau, thậm chí, suýt nữa đã làm đến bước kia!

Ở đời trước, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện này.

Cô không dám nghĩ sâu về bàn tay ở phía sau lưng mà Tô Tử Lạp đã nói.

Nhưng mà cô không ngu ngốc, nếu như không có ai giúp đỡ thì cho dù có thành công, cũng không thể thành công nhanh chóng như vậy được.

Cậu Mộ...tại sao lại giúp cô ấy? Những chuyện này còn không liên quan gì đến anh cả.

“Nhưng mà, hôm nay Cơ Uyển lại tốn kém rồi, những thứ đồ cậu mua có ích gì đâu.”

Tô Tử Lạp nhìn những chiếc túi và mỹ phẩm hàng hiệu ở phía sau, lập tức cảm thấy đau xót.

“Mấy thứ đồ này có ít cũng phải mười lăm tỷ, bình thường cậu đâu có dùng hàng hiệu..."

“Sợ cái gì, đồ tốt mà, chỉ có điều túi đựng bị lấy đi xài rồi”

Dương Băng Băng cũng là người đã xài nhiều đồ hàng hiệu, nếu như dùng túi đựng giả, cô ta vừa nhìn đã nhận ra ngay.

Cô cười cười: “Cậu không biết à? Mấy thứ đồ này có thể trả lại trong vòng ba ngày nếu không ưng ý, tớ không đụng đến niêm phong, cứ thế trả lại, không tốn xu nào ”

Bỏ ra mười lăm tỷ vì Dương Băng Băng thì không hợp lý chút nào cả!

Cô không tốn một xu nào cũng phải khiến cho con ả đê tiện lố lăng ấy bán sống bán chết.

Tô Tử Lạp nhìn Cổ Cơ Uyển trân trân, cô ấy há hốc miệng: “Cậu...cậu...OMG! Cậu đúng là thần tượng của tớ! Tớ yêu cậu chết mất!”

Cơ Uyển nhà họ giỏi thật, cấp độ đại Boss chứ chẳng đùa!

Đâu có giống cô ấy, Cơ Uyển có mắng cô ấy cũng chẳng sai, cô đúng là đồng đội trong truyền thuyết!

“Sau này tớ sẽ nghe lời cậu cả, cậu làm gì thì tớ làm nấy, cậu không cho tớ làm gì thì tớ sẽ không đụng vào!”

“Cậu chính là đại ca của tớ, tớ vĩnh viễn là đàn em theo sau cậu!”

“Tớ nói thật đó, Cơ Uyển...”

Cố Cơ Uyển không quan tâm đến cô ấy, thấy điện thoại đổ chuông, cô bèn bắt máy.

Giọng nói trâm thấp của Mộ Tu Bắc vang lên ở đầu dây bên kia: “Về nhà ngay bây giờ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui