Giờ giải lao vốn là chủ nô để cho nô lệ thả lỏng, phơi nắng hoặc rèn luyện, có sức khỏe tốt mới đảm bảo họ có thể hoàn thành công việc tốt hơn.
Đồng thời khi giải lao cũng là lúc các nô lệ tự do nhất, có thể tha hồ làm chuyện mình thích, được phép đi lại khắp nơi, dù có rời thành cũng không ai ngăn cản.
Dù là vậy, cũng đừng nghĩ đến việc chạy trốn, bởi vì nô lệ bị khắc chữ "Nô" hoặc "Lệ" trên mặt không cần biết chạy bao xa, chỉ cần bị chủ nô tóm được, thì chỉ có con đường chết.
Hơn nữa, mỗi ngày cũng chỉ có một tiếng giải lao, thời gian vừa hết, nhất định phải đúng giờ trở lại vị trí làm việc của mình hoặc chỗ đang ở, nếu không sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
Các nô lệ trong lều vừa nghe có thể ra ngoài giải lao, giống hệt như ngựa hoang, đồng loạt ào ào chạy ra ngoài.
Bảo Diệp nhân lúc không ai để ý, âm thầm sử dụng thần lực rút hồn phách của bản thân ra ngoài, lại không ngờ tới, hồn phách giống như bám rễ trong thân thể không cách nào tách ra được.
"Sao lại thế này?"
Bảo Diệp thử lại lần nữa, vẫn không thể rút hồn phách ra khỏi cơ thể.
Thấy tất cả mọi người đều chạy ra ngoài, anh đành phải đứng dậy đi theo mọi người, khung cảnh biển người đông đúc trước mặt làm anh nao nao.
Toàn bộ nô lệ nam đều giống anh để trần thân trên, phần dưới chỉ mặc mỗi cái quần rộng dài bảy phân, thân trên nữ nô cũng chỉ nhiều hơn nam nô một tấm vải bố.
Ngoài ra, khắp người ai nấy cũng đều có vết thương cũ mới lớn bé chi chít nhau, trên mặt khắc chữ "Nô" hoặc "Lệ", người bị khắc chữ "Lệ" cấp bậc cao hơn chữ "Nô".
Các nô lệ sau khi rời đi, không phải tìm người đánh bài chơi bóng, thì cũng tụ tập cùng nhau rèn luyện thân thể, còn có một ít nam nô trực tiếp đến chỗ hẹn trước với người yêu làm tình, trông vô cùng sung sướng.
Đương nhiên, toàn bộ đều chỉ là bề nổi.
Bảo Diệp nhớ rõ ba nuôi từng kể với anh, trong khoảng năm 1900 đến 2023 lịch thế giới là thời kỳ tăm tối bi thảm nhất của nô lệ, mãi cho đến khi có người phát động các nô lệ đấu tranh, hủy bỏ chế độ, các nô lệ mới hoàn toàn được tự do.
Cho nên, khi anh sinh ra đã không còn nô lệ, thời đại này với anh mà nói vô cùng mới lạ.
Bảo Diệp nhìn Lâm chấp sự đang cầm roi.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, chấp sự là chính là người sở hữu thần lực, một năng lực phi phàm do thần ban cho con người.
Dựa theo lịch sử ghi lại, hàng tỉ năm về trước, thần chính là người sáng tạo nên trời đất vạn vật, cũng là chúa tể của vạn vật trên thế gian này.
Bọn họ không có gì là không làm được, không gì không biết, không gì không tinh thông, thậm chí không bị luân hồi gò bó, vượt khỏi tam giới, vĩnh viễn bất lão bất tử.
Chỉ là, sau khi trải qua vô số đại chiến giữa các giới trong hàng tỉ năm, các đại thần thượng cổ từng người nối tiếp nhau ngã xuống, không thể tiến vào luân hồi, hồn phách vĩnh viễn tan biến.
Linh lực trong trời đất càng ngày càng vẩn đục, thần lực của Thần Minh cũng càng ngày càng yếu.
Bọn họ rốt cuộc cũng không thể ẩn mình được nữa, dần dần, xuất hiện trước mặt người phàm, dung nhập vào trong thế giới người phàm.
Sau này, xuất hiện những trường hợp thần kết hợp với người phàm, con cái họ sinh ra được gọi là Bán Thần.
Thế nhưng, nhóm Thần Minh lại không thừa nhận thân phận của Bán Thần, cho nên Bán Thần chỉ có thể sinh hoạt ở trong thế giới của người phàm.
Trải qua nhiều thế hệ, nhóm Bán Thần càng ngày càng nhiều hơn, cuối cùng đã thay thế toàn bộ nhân loại.
Dù vậy thần lực của Bán Thần qua mỗi thế hệ là lại yếu dần, cho đến hiện nay, đa số Bán Thần đều không có thần lực như người phàm bình thường, chỉ có số ít Bán Thần may mắn có thể thức tỉnh thần lực, nhưng mà số lượng rất ít, cũng vì vậy, mà thế giới này bị chia thành ba thế giới thượng, trung, hạ.
Ở thượng thế giới có các Thần Minh huyết thống thuần khiết, pháp lực vô biên chiếm dụng, số ít Bán Thần có được thần lực ở trung thế giới, còn ở hạ thế giới là Bán Thần không thức tỉnh thần lực.
Bán Thần không có thần lực phải làm nô bộc cho hai thế giới, vất vả lao lực phục vụ bọn họ, vì thế mà còn có tên khác là thế giới nô lệ.
Mới đầu Bán Thần ở hạ thế giới đều được tự do, sinh sống hạnh phúc như người bình thường, dần dà dưới sự ham mê quyền lực của các Bán Thần thức tỉnh thần lực ngày càng mãnh liệt, hạ thế giới bị thống trị, mất đi tự do, biến bọn họ trở thành một nô lệ thật sự.
Nô lệ được chia thành bốn cấp bậc hạ hạ đẳng, hạ đẳng, trung đẳng cùng cao đẳng.
Nô lệ hạ hạ đẳng là người không có năng lực làm việc, bị ném tới phòng thí nghiệm làm chuột bạch mặc người thử nghiệm.
Nô lệ hạ đẳng phụ trách những công việc nặng nhọc, mà nô lệ trung đẳng chuyên hầu hạ sinh hoạt hằng ngày của chủ nô, hoặc bị chủ nô vứt lên lôi đài chiến đấu sinh tử, được đối xử tốt hơn hạ đẳng nô lệ một, ít nhất đến đông không sợ bị lạnh bị đói, bị xử phạt cũng nhẹ hơn.
Nô lệ cao đẳng là người đã thức tỉnh thần lực, nhưng thần lực không đạt ngưỡng yêu cầu của trung thế giới, cho nên, bọn họ chỉ có thể làm việc bên người chủ nô, các chấp sự trông coi nô lệ chính là nô lệ cao đẳng, trên mặt bọn họ khắc chữ "Lệ".
Có một ít nô lệ cao đẳng vì không cam lòng khuất phục chủ nô, tụ tập với các cao đẳng nô lệ khác tạo thành bang hội tổ chức buôn bán kiếm một ít sinh ý.
Anh trai nguyên chủ cũng không muốn chỉ làm một thuộc hạ bên cạnh chủ nô, bằng không cũng sẽ không có năng lực biến nguyên chủ vốn bị liệt vào hàng nô lệ hạ hạ đẳng đổi thành nô lệ hạ đẳng.
Lâm chấp sự cảm nhận được ánh mắt của Bảo Diệp, quay đầu đánh giá anh từ trên xuống dưới, khóe miệng chậm rãi vẽ ra một đường cong sâu xa, hừ một tiếng, nâng ngón tay để bên khoé miệng, sử dụng thần lực thổi một hơi, tức khắc, tiếng huýt sáo trong trẻo vang tận trời, toàn bộ nô lệ nháy mắt yên tĩnh quay đầu nhìn về phía Lâm chấp sự.
Lâm chấp sự làm như không có việc gì, trở về ký túc xá của mình.
Các chấp sự khác thấy vậy, cũng lục tục theo Lâm chấp sự trở về ký túc xá.
Các nô lệ hai mặt nhìn nhau khó hiểu: "Lâm chấp sự bọn họ sao trở về hết rồi?"
"Có lẽ Lâm chấp sự có việc muốn trao đổi với chấp sự khác."
"Bây giờ các chấp sự đều đã đi hết, hẳn là ám chỉ chúng ta cái gì cũng có thể làm?"
Bảo Diệp nghe vậy, lập tức dâng lên loại dự cảm không tốt.
Đỗ Bằng lập tức đoán được dụng ý của Lâm chấp sự, quay đầu nhìn Bảo Diệp đang đứng ở trước cửa lều lớn, hung tợn rít hai chữ từ kẽ răng: "Sửu — Nô ——"
Các nô lệ chung quanh đều cảm nhận được sát khí của Đỗ Bằng, đồng loạt quay đầu về phía Bảo Diệp, những người từng bị Sửu Nô đắc tội qua đều tràn ngập phẫn nộ cùng sát ý..