Đệ Nhất Tần Tranh


"Tần Tranh, đã lâu không gặp." Giang Nhiễm vốn đang ngồi đột nhiên đứng lên, đi về phía Tần Tranh.

Sở Hiểu Đồng vừa ngồi xuống bên cạnh Tần Tranh, thì phía bên kia của Tần Tranh đã bị Giang Nhiễm chiếm giữ.

Ngay lập tức hai người phụ nữ lần thứ hai đối đầu trực diện!
Giang Quân thấy vậy thì nhịn cười và rời khỏi vị trí này, tới ngồi cùng Nhậm Hải.

"Cậu Tần, người này chính là Nhậm Hải, bác sĩ trung y trẻ tuổi của thành phố Giang chúng tôi.

Vị này chính là người tôi đã từng kể qua, thần y của Dương Thành, Tần Tranh.”
Giang Quân giới thiệu hai người với nhau.

Tần Tranh mỉm cười vươn tay ra: "Xin chào, tôi là Tần Tranh."
Nhậm Hải cười lạnh một tiếng, không hề muốn bắt tay với Tần Tranh, hếch mũi lên trời: "Biết rồi."
Tần Tranh cười cười không nói gì, thu tay lại đặt lên bàn, chỉ là trong mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

Rất hiển nhiên, Nhậm Hải đã coi anh là tình địch, mặc dù bản thân anh không có một chút hứng thú gì với Giang Nhiễm.

Cho dù có tình cảm, cũng chỉ có thể nói giống như Giang Quân, coi như em gái mà thôi.

“Hừ, anh cũng chỉ là ỷ vào danh tiếng của sư phụ mà thôi, có gì mà lợi hại?”
Tần Tranh không nói gì, Giang Nhiễm lại cười lạnh một tiếng.

Nhậm Hải nhất thời đỏ mặt, vươn cổ ra phản bác: "Vậy thì sao, ít nhất tôi còn có danh tiếng ở thành phố Giang, nhưng còn cậu ta thì sao? Cậu ta chỉ là tên nhà quê đến từ một Dương Thành nhỏ bé mà thôi, thế mà em lại xem cậu ta như là thần tượng!"
"Danh tiếng có ăn thay cơm được không? Thực lực mới là chính đạo! Anh có bản lĩnh so danh tiếng với Tần Tranh, thật sự có bản lĩnh thì so thực lực đi!" Giang Nhiễm khinh thường nói.


Cô ấy ghét nhất loại đàn ông tự cho mình là cao thượng này, nếu không phải sư phụ của Nhậm Hải có danh tiếng không nhỏ ở thành phố Giang, cô đến nhìn cũng không thèm nhìn anh ta!
Nhậm Hải đột nhiên nhìn về phía Tần Tranh: "So thì so, cậu dám không?"
Tần Tranh vẻ mặt cạn lời, hai người cãi nhau, đừng châm lửa lên người tôi có được không?
"So cái gì?" Tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng người ta đã mở miệng khiêu khích, Tần Tranh đương nhiên cũng không thể lùi bước.

“Nếu đã đều là Đông y, vậy chúng ta so về châm cứu!” Nhậm Hải đắc ý nói, "Kỹ thuật châm cứu của tôi là do sư phụ truyền lại, không phải châm cứu bình thường nào cũng có thể so sánh được!"
Ngụ ý là, tiểu tử cậu phải suy nghĩ cho thật kỹ, cậu chẳng qua cũng chỉ là một tên nhà quê, không cách nào so sánh với một người được kế thừa cao quý như tôi!
Vẫn nên tự nhận thua đi thì hơn!
Đáng tiếc, Nhậm Hải tuyệt đối không thể tưởng tượng được, nói đến châm cứu, người trước mắt anh ta, lại chính là tổ sư gia!
“So sánh thế nào?” Tần Tranh căn bản không để ý Nhậm Hải nói gì, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Không nghĩ tới Tần Tranh lại thẳng thắn như vậy, thế mà lại thật sự muốn so tài với anh ta!
Trong lòng Nhậm Hải đột nhiên cảm thấy khinh bỉ, cái đồ quê mùa!
Đã nói cho cậu biết tôi là người kế thừa thuật châm cứu rồi, vậy mà còn muốn nghênh chiến!
Kiêu ngạo! Không có não!
"Hôm nay ở đây không có cách nào so được, sáng mai, Hưng Phong Đường ở phía sau đường Hải Thiên! Chúng ta tìm bệnh nhân có cùng bệnh, xem ai có thể châm cứu chữa khỏi nhanh nhất!"
Nhậm Hải nói rồi nhìn Tần Tranh với bộ dạng như muốn nói ‘cậu dám’.

"Được." Tần Tranh lập tức gật đầu, vừa hay anh cũng muốn xem Hưng Phong Đường trông ra sao.

Anh đã từng đi qua đường Hải Thiên, không phải là con đường có khách sạn mới khai trương của Giang Nhiễm sao!
Không ngờ Tần Tranh đồng ý dứt khoát như vậy, sắc mặt Nhậm Hải trong nháy mắt tối sầm lại.

Giang Nhiễm ở bên cạnh nhìn đến hai mắt lóe sáng, đột nhiên nói: "Nếu anh thắng Tần Tranh, tôi sẽ đồng ý hẹn hò với anh, nếu anh không thắng được, sau này đừng tới tìm tôi nữa!"
Trong nháy mắt, Tần Tranh lập tức nhìn về phía Giang Nhiễm.

Người phụ nữ này thật sự điên rồi!

"Em nói thật ư?" Nhậm Hải trợn to hai mắt, theo anh ta thấy, Tần Tranh căn bản không có khả năng thắng được anh ta!
"Thật." Giang Nhiễm cười nhìn Tần Tranh, trong mắt tràn đầy uy hiếp.

Tần Tranh lắc đầu cạn lời.

Ăn một bữa cơm mà Tần Tranh như bị gai đâm sau lưng, ánh mắt Nhậm Hải vẫn gắt gao nhìn chằm chằm anh, giống như muốn nuốt sống anh vậy.

Vất vả ăn cơm xong, Giang Quân đề nghị dẫn Tần Tranh đi xem biệt thự đã chuẩn bị cho anh ở thành phố Giang.

"Anh chuẩn bị cho tôi sao?" Tần Tranh ngạc nhiên, anh còn muốn tự mình mua.

"Nhà họ Giang vốn đã kinh doanh ngành bất động sản, làm sao có thể để cho cậu tự mua được." Giang Quân lái xe, dẫn Tần Tranh đi thẳng đến khu biệt thự.

Đây là trung tâm thành phố Giang, một nơi tương đối phồn hoa, cách tập đoàn Giang Thị rất gần.

"Mảnh đất này tương đối lớn, cũng tương đối sạch sẽ." Giang Quân dẫn Tần Tranh tiến vào biệt thự.

Bãi cỏ đã được xây dựng, trang trí của đại sảnh rất đơn giản.

Tần Tranh hài lòng gật đầu: "Làm phiền anh rồi."
"Không phiền, nhưng có một chuyện, bố tôi bảo tôi hỏi ý kiến của cậu."
Giang Quân nói đến đây, khẽ nhíu mày.

"Chuyện gì vậy?" Tần Tranh nghi hoặc, chủ nhà họ Giang thì có chuyện hỏi ý kiến của anh?
"Lúc trước tôi đã nói với cậu, huyết ngọc kia là lễ vật nhà chúng tôi muốn tặng cho cụ nội của nhà họ Giang ở Kinh Thành, vốn là để cho ông ấy lên tiếng, để nhà họ Giang gia chúng tôi trở về Kinh Thành."
"Chuyện năm đó rất phức tạp, tôi không thể một câu nói rõ với cậu được, tóm lại năm đó chúng tôi bị một số người của nhà họ Giang ở Kinh Thành gài bẫy, mới để chia cắt nhà họ Giang chúng tôi ra như vậy."

"Ước mơ nửa đời sau của bố tôi là có thể quay trở về.

Kết quả là gần đây nhận được tin, sức khỏe của cụ nội xảy ra vấn đề nghiêm trọng, ở nước ngoài đã tuyên bố bệnh tình nguy kịch, và có thể qua đời đi trong vòng hai tháng."
“Đại thọ của ông là vào thứ hai tuần sau, ý của bố tôi và tôi là, muốn cậu đi theo chúng tôi qua đó, xem có thể dành thời gian lén chữa khỏi cho ông ấy không?
Tần Tranh ngây ngẩn người, lén chữa khỏi?
Chuyện này có chút phức tạp!
"Tôi tới đây là để hỏi ý kiến của cậu, nếu cậu đồng ý, thứ hai tuần sau tôi sẽ dẫn cậu qua đó! Nếu như cậu có thể giúp được việc này, bố tôi nói, nhà họ Giang bằng lòng làm súng đạn cho Tần Tranh cậu cả đời!"
Lúc Giang Quân nói những lời này, trong mắt tràn đầy kiên định.

Anh ấy coi trọng người anh em Tần Tranh này, đương nhiên cũng hiểu được nếu để Tần Tranh ra tay, thì Tần Tranh sẽ gặp phải phiền phức gì!
Cho nên, anh ấy mới hứa hẹn như vậy với Tần Tranh!
Trong lòng Tần Tranh run lên: "Mặc kệ kết quả như thế nào, cho dù không có lời hứa này của anh, tôi cũng sẽ đi, bởi vì anh là anh em của tôi, hơn nữa nhà họ Giang còn đối xử không bạc với tôi! Không phải là chữa bệnh sao, cứ để cho tôi!"
Tần Tranh dứt lời, hốc mắt Giang Quân chợt đỏ bừng, ôm mạnh lấy Tần Tranh: "Anh em tốt!"
Tần Tranh cười nói: "Bên phía vợ tôi, còn phải nhờ anh giúp đỡ!"
"Haizz, chuyện hôm nay, là lỗi của tôi! Vốn định ba ngày sau mới công bố thân phận của cô Sở, xem ra, ngày mai phải triệu tập một cuộc họp toàn thể nhân viên rồi."
"Tôi dự định để cho vợ cậu đảm nhiệm vị trí CEO của công ty mỹ phẩm tập đoàn Giang Thị.

Ngày mai sẽ trực tiếp công bố!"
Tần Tranh giật mình: "CEO? Anh chắc chứ?"
"Đương nhiên là chắc chắn! Từ trước đến nay, công ty mỹ phẩm đều nằm dưới sự giám sát của tôi, nhưng một tay của tôi khó có thể địch lại bốn.

Bên dưới tập đoàn Giang Thị, có quá nhiều doanh nghiệp, tôi không thể nào có thể chăm sóc tốt hết được.

"
“Mỹ phẩm là mấy năm gần đây tôi mới mới thành lập, cho nên vẫn luôn tự mình kiểm soát, giờ có người lo thay tôi, tôi vui còn không kịp."
Tần Tranh và Giang Quân nhìn nhau: "Tôi sẽ không nghi ngờ quyết định của anh, Hiểu Đồng cũng là một người nghiêm túc, giao cho cô ấy ít nhất cũng có đảm bảo anh không thua lỗ."
Giang Quân cười lớn thành tiếng: "Như thế là đủ rồi!"
Hai người ở đại sảnh nói chuyện một hồi, Giang Quân liền lái xe rời đi.

"Vẫn còn sớm, em nhớ gần đây có một cửa hàng bách hóa, với em đi mua chút đồ dùng hàng ngày đi." Sở Hiểu Đồng thay quần áo bình thường, mái tóc dài bị cô buộc lên cao, trông rất gọn gàng.


"Được, nhưng mà xe còn ở Dương Thành vẫn chưa lái tới, ngày mai anh cho người lái tới." Tần Tranh chỉ chỉ ra ngoài cửa, "Bắt taxi qua đó đi."
“Cũng không xa lắm, đi bộ qua đó đi." Sở Hiểu Đồng thuận miệng nói.

Tần Tranh gật đầu, hai người đi ra khỏi biệt thự, đi về phía cửa hàng bách hóa xa xa.

Cửa hàng bách hóa này cũng ở trung tâm thành phố Giang, một trung tâm mua sắm tương đối đầy đủ, có đến tầng mười.

Tầng một là siêu thị, tầng hai là các cửa hàng bách hóa khác nhau.

Tầng bốn và tầng năm là đủ loại quần áo nam nữ hàng đầu, đi lên trên có túi xách, mỹ phẩm các loại.

Ông chủ của trung tâm mua sắm này, cũng là Giang Quân!
"Cảm giác như toàn bộ thành phố Giang đều bị nhà họ Giang độc chiếm." Ánh mắt Sở Hiểu Đồng sáng len, "Em cũng hy vọng một ngày nào đó, một thành phố thủ phủ sẽ bị em độc chiếm.

Tần Tranh mỉm cười: "Ngày đó sẽ không quá xa."
“Đúng vậy!” Sở Hiểu Đồng cười nói, "Anh biết không, đây là lần đầu tiên anh với em, hai người cùng nhau nhàn nhã đi mua sắm như vậy.”
Đối với họ, cuộc sống hàng ngày của các cặp vợ chồng bình thường, phải mất gần hai năm để thực hiện!
Tuy nhiên, hạnh phúc đến muộn, nhưng càng làm cho người ta trân trọng.

Mùa đông ở phương bắc trời tối sớm, lúc này mới tám giờ tối, trời đã tối hẳn.

Đèn neon chiếu sáng mọi con đường lớn, nhưng không mấy chú ý đến những con hẻm nhỏ.

Tính tình của Sở Hiểu Đồng đã thay đổi rất nhiều, ít nhất là khi đối mặt với Tần Tranh, không biết từ khi nào chỉ còn sự ủng hộ ấm áp.

"Qua đèn xanh đèn đỏ là tới rồi." Sở Hiểu Đồng chỉ về phía đối diện, đèn lúc này vừa hay đèn xanh, cô vừa định bước nhanh qua vạch kẻ đường.

Nhưng một giây sau, một chiếc xe tải lớn vượt đèn đỏ lao thẳng về phía Tần Tranh và Sở Hiểu Đồng!
Đồng tử của cảnh sát giao thông bên đường đột nhiên co lại, chạy tới vẫy tay ngăn cản như điên, nhưng tài xế lại không nhìn, nhấn ga đến cùng!
Rất rõ ràng không đụng chết hai người Tần Tranh, thì sẽ không từ bỏ!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận