- Tiểu Bình Bình, đệ ngày càng lớn càng ra dáng nam nhi nha.
Ta nghe nói bây giờ danh tiếng của đệ ở Yên quốc rất lớn, có thể xem là cao thủ hàng đầu a.
Mộc Tử Yên mỉm cười có chút trêu đùa Mộc Bình.
Thái độ của nàng ta không hề tỏ ra xa cách mà có phần sủng ái với đệ đệ của mình.
Mọi người trên dưới Mộc gia có lẽ đã sớm biết về hai tỷ đệ họ nên chỉ khẽ cười trộm.
Riêng Tiểu Hắc đứng kế Mộc Bình lại suýt cười ra thành tiếng.
Con bà nó, gia đình này cũng quá kỳ hoa đi.
Mộc Bình lại có cái tên lúc nhỏ như con gái đến thế, mà nghĩ lại thì tính cách của anh ta trước khi gặp Tiểu Hắc cũng khá là trầm tính đi.
- Tiểu đệ đệ ngươi là Tiểu Hắc nhỉ? Ta đã nghe rất nhiều sự tích huy hoàng của ngươi a.
Không tiếp tục trêu chọc Mộc Bình, Mộc Tử Yên chuyển dời chú ý của mình lên Tiểu Hắc.
Nàng ta đã điều tra rất kỹ mọi việc của đứa trẻ này từ khi sinh ra đến hiện tại, càng điều tra lại càng thấy sương mù dày đặc.
Theo tư liệu thì vị đại thống lĩnh này chỉ có thể tóm gọn về Tiểu Hắc hai chữ "thần kỳ".
Trước khi gặp Mộc Bình, Tiểu Hắc chỉ là một đứa trẻ sống nghèo khổ, chuyên ăn trộm vặt, không có gì đặc biệt.
Khi gặp Mộc Bình thì đã từng bị trọng thương rất nặng, sau đó lại tự khỏi một cách kỳ diệu không giải thích được.
Sau khi tiến vào Mộc gia, đã bắt dầu thể hiện năng lực khủng bố.
Nào là luyện đan sư, luyện khí sư, mà thành tựu sản phẩm cái nào cũng kinh thế hãi tục.
Nghe đồn phía sau lưng Tiểu Hắc là một cao nhân tuyệt thế, cho nên mới dạy ra một đồ đệ xuất chúng đến thế.
Việc này Mộc Tử Yên cảm thấy có thể tin tưởng được.
Nếu không phải là cao nhân tuyệt đỉnh thì cũng là một thế lực cực kỳ khủng bố.
Thế nhưng, trường hợp có sư phụ bí ẩn phía sau lại mang tính thuyết phục cao hơn rất nhiều.
Gần đây, Mộc Tử Yên lại nhận được tin tức Tiểu Hắc giúp cho đại quân liên tục giành ưu thế lớn ở hai chiến trường còn lại.
Một mình đánh tan lực lượng cao thủ nội khí của phe địch, trong đó còn có địa cấp cường giả.
Khủng bố! Chỉ có từ yêu nghiệt mới đủ xứng để dành cho Tiểu Hắc.
Có không ít cao tầng trong quân đội lo ngại về thực lực của Tiểu Hắc.
Một đứa trẻ quá lợi hại có thể là bảo khí diệt địch song cũng có thể gây uy hiếp cho phe mình.
Đó là suy nghĩ của hầu hết đa số người khác.
Riêng Mộc Tử Yên lại cho rằng Tiểu Hắc chính là cơ hội quật khởi cho Yên quốc.
Một thiên tài thiên cổ xuất hiện trợ giúp cho quốc gia, đó không phải là tiết tấu tổ tiên phù hộ hay sao?
Một đứa trẻ có thể đánh chết địa cấp cường giả, cho dù là thiên tài đỉnh nhất trong lịch sử cũng chưa từng nghe nói đến.
Nếu người ta là địch nhân thì cần quái gì phải giả dạng đến nước Yên, đi làm thiên chi kiêu tử được nâng niu như bảo vật ở mấy đại tông môn không sướng hơn sao?
Muốn thành đại sự thì phải có tầm mắt rộng, không thể tính toán hơn thua được mất nhỏ nhặt.
Quân Yên đã đánh bại liên quân Liêu quốc, giành thượng phong với Trữ quân, nhìn qua thì mọi chuyện rất thuận lợi nhưng kỳ thực lại chứa đựng đầy nguy cơ.
Những đại quốc vẫn đang quan sát, họ có thể ngán chân nước Yên bất kỳ lúc nào.
- Nào có, ta chỉ giỏi ăn ngủ, lại hay chọc phá lão gia gia.
Chỉ không ngờ đại thống lĩnh đại danh đỉnh đỉnh lại là tỷ tỷ của sư huynh, vậy người cũng là tỷ tỷ của ta rồi.
Tỷ tỷ ngươi phải chiêu đại Tiểu Hắc một bữa thật ngon đấy, mấy hôm nay ta phải ăn gió nằm sương cực khổ lắm.
Dùng lời lẽ đáng thương, Tiểu Hắc khiến cho Mộc Tử Yên phải trợn mắt lên mà đánh giá.
Nếu là một đứa trẻ khác nói mấy lời này thì không có gì đặc biệt.
Có điều Tiểu Hắc chính là thể loại giả trư ăn thịt hổ, một tiểu tử khi ra tay có thể đoạt mạng địa cấp cao thủ đó.
Đừng tin, không thể tin, nhìn lầm một đứa bé sẽ chết người đó nha.
Cả hai người một lớn một nhỏ trò chuyện thăm dò rất thú vị, càng lúc Mộc Tử Yên càng cảm thấy Tiểu Hắc trừ một số việc giống với mấy đứa trẻ khác thì tâm tính và những phần khác lại y như một lão già trải đời.
Đặc biệt là sát khí trên người đứa trẻ này rất dữ dội, tuy đã áp chế nhưng nàng ta vẫn cảm nhận được.
"Rốt cục thì phải giết bao nhiêu người mới có sát khí mạnh mẽ như thế này? Loái sát khí này không phải là tàn sát nhiều người mà có, phải là khổ chiến sinh tử với cao thủ mới tạo ra được"
Sát khí cũng có rất nhiều loại, Mộc Tử Yên có thể nhận ra sự khác biệt trên người Tiểu Hắc.
Càng cảm nhận, nội tâm nàng ta càng nổi lên sóng gió không thôi.
Vừa có yêu thích, lại vừa có e ngại.
Yêu thích là vì Tiểu Hắc thật sự rất đáng yêu, rất lễ phép, dí dỏm, toàn bộ đều rất tự nhiên, không có chút giả tạo nào cả.
E ngại là vì một đứa trẻ tốt như thế lại giống một quả bom nổ chậm, nếu lầm đường lạc lối thì chính là đại họa của thiên hạ.
- Được rồi, mọi người đi đường vất vả, cũng nên nghỉ ngơi.
Việc quân cấp bách, xin gia gia và các thúc phụ không trách lỗi cho Tử Yên không thể bồi tiếp quá nhiều.
Thân là đại thống lĩnh, quân tình như lửa, Mộc Tử Yên đành phải để cho thân vệ của mình sắp xếp cho Mộc gia.
Còn bản thân nàng ta lại phải tiếp tục cùng các tướng lĩnh bàn bạc chiến lược, điều binh khiển tướng chống lại quân Tấn đang hung hăng không ngừng đánh sâu vào Yên quốc.
- Tiểu Hắc, hình như Tử Yên tỷ tỷ rất thưởng thức ngươi nha.
Mộc Ánh Tuyết mỉm cười vuốt vuốt đầu Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc cũng không tránh né mà cười khổ đáp:
- Ánh Tuyết tỷ đừng trêu chọc đệ nữa.
Tử Yên tỷ tỷ là nữ trung hào kiệt, bản lĩnh hơn cả đấng mày râu.
Đệ chỉ là một tiểu tử ham ăn, lười nhác, làm gì có tài hoa mà được người khác thưởng thức.
Lời Tiểu Hắc vừa ra, cả Mộc gia chợt im lặng.
Ngay cả Mộc lão gia chủ chòm râu cũng giật giật vài cái.
Con bà nó, tên nhóc thối nhà ngươi cố tình khiêm tốn để trang bức phải không? Cả cái Mộc gia này, tu vi, vũ khí, võ học đều một tay ngươi mà có biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Bây giờ ngươi lại còn dám nói không có tài hoa.
Thế thì bao nhiêu tuấn kiệt trên đời nên đập đầu chết cho rồi, sống cũng quá vô dụng a.
- Khụ khụ...Mọi người cũng đừng thừ người ra thế, mau nghỉ ngơi lấy lại sức.
Tiếp theo chính là trận chiến sinh tử giữa Yên quốc và Tấn quốc, chúng ta chỉ được thắng, không thể bại.
Ho khan vài tiếng ngại ngùng, Tiểu Hắc liền trốn mất.
Rảnh rỗi, Tiểu Hắc quyết định ẩn mình đi dạo một vòng quanh doanh trại để tìm thức ăn vặt, vừa xem xét một phe.
Đây là đại quân số một của nước Yên, Tiểu Hắc cũng muốn xem thử nội tình của đất nước rốt cuộc là sâu đến bao nhiêu.
- Quân đội đồng đều, sĩ khí rất tốt, xem ra đều trải qua huấn luyện và thực chiến rất nhiều.
Ngoài quân lính thông thường, Tiểu Hắc còn phát hiện ra không ít cao thủ nội khí ẩn giấu.
Nếu không có pháp nhãn như Tiểu Hắc thì kẻ địch sẽ rất khó nhận biết.
- Đám người này chắc là Long Thần.
Tu vi không cao, nhưng căn cốt không tồi, lại có thiết huyết, đã tôi luyện qua chém giết không ít.
- Ồ, cao thủ huyền cấp, hắc hắc.
Ít ra cũng phải như thế chứ, nếu chỉ có hoàng cấp thì làm sao áp chế cường giả phe địch được.
Nhìn thấy ba người từ phía trước đi tới, đồng phục có chút đặc thù, thanh niên đi giữa tương đối trẻ, chưa đến ba mươi.
Loại người này cho dù đặt ở đại tông môn Triệu quốc cũng là mặt hàng cao cấp, còn có thể tranh đoạt vị chí thiên kiêu.
Xem ra Yên quốc cũng không phải đèn cạn dầu, chỉ trong đại quân, trừ đại thống lĩnh Mộc Tử Yên ra, tùy tiện đi dạo lại gặp một thiên tài khác.
- Đường thiếu, lần này đánh với Tấn quốc, cậu chính là nhân vật chủ chốt quyết định cục diện.
Phạm lão nhất định sẽ giúp cậu lấy được linh thảo đột phá tu vi, cũng vì Yên quốc tạo thêm trợ lực lớn.
Tên trung niên đi bên cạnh ra vẻ lấy lòng nói với thanh niên ở giữa.
Gã trung niên còn lại cũng thuận theo vuốt đuôi nói:
- Đúng, đúng.
Đường thiếu chính là thiên tài trăm năm có một của Yên quốc.
Trừ đại thống lĩnh ra thì không một ai có thể so sánh cùng được.
Thiên tài trăm năm?
Tiểu Hắc ẩn núp bên cạnh nghe thấy thì cười nhạt.
Chỉ cần có tài nguyên thì nó có thể tạo ra một quân đoàn địa cấp cường giả còn được.
Chỉ là một huyền cấp lại ở đây nhảy nhót?
Nếu đối phương chỉ là tự sướng bản thân thì Tiểu Hắc cũng chẳng buồn quan tâm.
Con người mà, ai lại chẳng có chút hư vinh.
Loại người khờ như đầu gỗ giống Mộc Bình đã thuộc vào danh sách quý hiếm cần bảo tồn nha.
Thế mà cái tên này hình như đang đánh chủ ý đến linh thảo gì đó.
Cái này thì đúng là phí phạm mà, đem cho ngươi ăn thì khác gì trâu gặm cỏ, tăng trưởng được bao nhiêu cơ chứ.
Đem cho ta luyện đan dược không phải tốt hơn trăm lần sao?
Thanh niên được gọi là Đường thiếu kia một mặt ngạo khí, lại cố ý tỏ ra phong kinh vân đạm, cử chỉ thanh tao, khoác tay nói:
- Trong Long Tổ có không ít tuấn kiệt, các ngươi nói như thế chẳng khác nào ta phải dựa vào uy thế của sư phụ mà lấy được tài nguyên.
Đường Khải Trạch ta nhất định phải đường đường chính chính đánh bại tất cả để giành lấy thứ thuộc về mình.
- Đường thiếu nói chí phải, với khả năng của cậu chỉ sợ trong Long Tổ đã không có ai là đối thủ.
Chỉ là hiện tại đang lúc chiến tranh, việc tổ chức đại hội thi đấu tranh giành tài nguyên sợ là không thể tổ chức.
Cứu nước như cứu lửa, chỉ có tài năng của Đường thiếu mới đủ sức giúp cho Yên quân như hổ thêm cánh, chống trả lại cao thủ cường giả phe địch.
Cho nên, cần phải có Phạm lão ra mặt thì mọi chuyện sẽ được dàn xếp ổn thỏa.
Sau khi đánh đuổi quân thù, cậu lại giành lấy giải quán quân, khi đó sẽ không ai dám ý kiến gì nữa.
Tên trung niên kia lại tiếp tục gợi ý, lời lẽ nghe cũng có chút hợp lí.
Tiểu Hắc nghe xong cũng phải trợn tròn cả hai mắt.
Con bà nó, lạm dụng quyền hạn để mưu lợi mà lại có thể nói như thể hi sinh vì đại nghĩa.
Một tên huyền cấp sơ kỳ mà thôi, có thể lật trời hay sao mà to tiếng nói đủ sức giúp Yên quân giành thế thượng phong.
Nếu là một gã địa cấp cường giả nói ra thì còn tạm chấp nhận, đằng này...
Ngươi nhận phần thưởng trước, tăng trưởng tu vi, sau đó lại còn đòi tranh tài? Tranh tài cái rắm ấy.
Loại người vô sỉ thế này cho dù có tài cũng sẽ chẳng thể nào giúp ích cho quốc gia và nhân dân được.
Đã thế, trên người của tên Đường thiếu này cũng chẳng có sát khí nồng đậm gì, chứng tỏ là tấm chiếu mới, chưa từng chém giét nhiều với cao thủ khác.
Loại này nói thẳng ra chẳng khác nào đám cậu ấm cô chiêu, ra ngoài lịch lãm cũng được bảo hộ, tùy tiện lập vài công trạng nhỏ liền được thổi lên đến tận mây xanh.
- Ngươi nói cũng có chỗ ...chí lí.
Ta cũng là nên ra sức vì dân vì nước, không thể chỉ vì vinh nhục cá nhân mà làm trễ nãi việc lớn
Đường Khải Trạch lại một mặt giả tạo thở dài than ngắn, giống như chính mình bị ép uổng vậy.
Hai tên trung niên thấy thế thì lại càng ra sức buông lời nịnh hót:
- Đường thiếu chính là rồng trong loài người, tương lai cậu nhất định sẽ theo bước Phạm tiền bối.
Nghe nói, Phạm tiền bối cũng có ý định dạm hỏi đại thống lĩnh cho cậu.
Trong thiên hạ này trừ Đường thiếu ra thì không ai có tư cách này.
Dạm hỏi đại thống lĩnh? Đó không phải Mộc Bình tỷ tỳ hay sao?
Tiểu Hắc cảm giác cực kỳ nể phục cái tên Đường thiếu này.
Không biết là ai cho ngươi can đảm để mơ tưởng viễn vông đến thế.
Mộ Tử Yên là tỷ tỷ của Mộc Bình, dĩ nhiên cũng có thể xem như tỷ tỷ của Tiểu Hắc.
Mà đã thế thì người xứng với tỷ tỷ của nó há lại là một kẻ tư lợi và ngạo mạn thế này ư?
Không có cửa đâu, nằm mơ cũng không sớm thế đâu chàng trai à.
Cười lạnh, Tiểu Hắc quyết định sẽ chơi đùa với tên Đường thiếu và lão già họ Phạm gì đó một phen.
Nó muốn cho họ biết người của Mộc gia không phải dễ dàng trêu chọc, đồng thời dạy dỗ tên huyền cấp không biết trời cao đất dày này.