Đệ Nhất Thần Thâu


- Thiếu tiền?
Dực Vũ ánh mắt hơi khép lại, khí thế có chút phát tác ra xung quanh.

Đường đường là một trưởng lão của Mặc Kiếm Môn, ông ta thế nào lại muốn mình bị một đứa nhóc chế nhạo.

Việc đấu giá thất bại vừa mới xảy ra, lời nói không có ý mỉa mai ông ta thì còn có ý gì nữa cơ chứ.
Đứng trước áp lực của cao thủ hoàng cấp hậu kỳ tỏa ra, Tiểu Hắc vẫn giữ nguyên tư thế ung dung, khóe miệng cười nhạt.

Về điểm tạo hình tượng này nó rất giống với Hồ Bính, có lẽ những kẻ thích cười đều giỏi tính kế người khác, vốn chả phải hạng lương thiện gì cả.
- Trưởng lão người không nên bạo phát, Mộc gia phái ta đến đây là có thiện ý giúp đỡ.

Chúng ta có thể hỗ trợ cho ngài mượn một trăm năm triệu để giành lấy bảo vật đấu giá.
- Chút tiền đó lão phu...!hả, ngươi nói là một trăm năm mươi triệu?
Vừa định lên tiếng từ chối, Dực Vũ chợt giật mình sửng sốt khi nghe thấy con số phát ra từ miệng của đối phương.

Một trăm năm mươi triệu a! Lần này tài phú trong người ông ta mang theo tổng cộng cũng chỉ bằng con số đó.

Giờ có thêm trợ lực của Mộc gia há chẳng phải bản thân có rất lớn cơ hội giành lấy bảo kiếm hay sao?
- Dực trưởng lão không cần lo lắng, Mộc gia hỗ trợ người không có điều kiện gì cả.

Người cũng nên ra tay nhanh lên, ta xem Hàng Quan Am đã không thể cạnh tranh với Thanh Hà Môn được nữa rồi.
Nghe đối phương cảnh tỉnh, Dực Vũ giật mình nhìn xuống phía sân khấu.

Lúc này, cuộc đấu giá đã đi đến hồi cao trào, Hàng Quan Am thật sự đã không còn thể chống đỡ được nữa.

- Hàng Quan Am ra giá hai trăm bốn mươi triệu, Hà trưởng lão, nếu ngươi có thể đưa ra cái giá cao hơn thì chúng ta sẽ xin chịu thua.
- Haha, Cốc Ni sư thái, vậy Hà mỗ xin cảm tạ.

Thanh Hà Môn ra giá hai trăm năm mươi triệu.
Cười to đắc ý, Hà Liệt không quá khó khăn áp đảo các môn phái khác.

Với tài lực bản thân cộng với sự hỗ trợ của phụ thân Viễn Y Tình, lão ta không ngoa chính là đại tài chủ của buổi đấu giá hôm nay.
Bốn phía đều im lặng sau khi Hàng Quan Am cũng bỏ cuộc.

Nhìn thấy cảnh này, Ngọc Bích cười khẽ rồi cất tiếng oanh vàng của mình:
- Nếu không còn ai ra giá cao hơn hai trăm năm mươi triệu thì sau ba tiếng đếm Trảm Thiên Kiếm sẽ...
- Hai trăm sáu mươi triệu
Vị chấp sự đấp giá còn chưa nói hết lời thì một tiếng báo giá lại vang lên, người nghe liền nhận ra giọng nói đó phát ra từ căn phòng của Mặc Kiếm Môn.

Ngay tức khắc cả khán phòng liền sôi trào mãnh liệt, cuộc tranh chấp bán thần phẩm bảo kiếm vẫn chưa ngã ngũ.
- Không ngờ Mạc Kiếm Môn vẫn chưa từ bỏ.

Nếu Dực Vũ ngươi đã muốn đấu tiếp thì ta sẽ tiếp chiêu.

Hai trăm bảy mươi triệu
Có chút bất ngờ, song Hà Liệt vẫn không để Dực Vũ vào trong mắt.

Trong lòng của lão, đối phương chỉ là hồi quang phản chiếu, nỗ lực trong vô vọng mà thôi.

Chỉ là sau vài lần ra giá liên tục giữa hai bên, số tiền đã lên đến gần ba trăm triệu.

Cái giá này đối với bán thần cấp binh khí cũng không có gì đặc biệt, thế nhưng ở tiểu hội đấu giá mà mang theo tài phú đến bực này đúng là hiếm thấy.

Khi giá trị của bảo kiếm được đẩy lên đến ba trăm triệu, Hà Liệt đã bắt đầu không còn bình tĩnh như ban đầu nữa.

Lão nghiến răng nghiến lợi nói:
- Dực trưởng lão, làm người phải biết tự lượng sức.

Nếu như dám kêu giá vượt quá số tiền mình mang theo thì ngươi cũng biết hậu quả ra sao rồi đấy.
- Không cần Hà trưởng lão quan tâm, tự Dực mỗ biết khả năng mình đến đâu.
Câu trả lời không nóng không lạnh của Dực Vũ làm cho Hà Liệt càng thêm tức giận.

Vốn số tiền của phụ thân đệ tử, lão đã coi như vật trong túi của mình.

Do đó, việc đấu giá vật phẩm càng cao thì lão ta tổn thất càng lớn, làm sao có thể vui vẻ cho được.
Cũng may, khi Dực Vũ ra giá đến ba trăm triệu thì không thể đưa ra giá cao hơn được nữa.

Cuối cùng, sau một phen hú vía, Hà Liệt cũng thành công giành được Trảm Thiên Kiếm với giá ba trăm mười triệu.

Tính luôn tiền hỗ trợ của Viễn Y Tình, lão ta cũng chỉ còn thừa lại vài chục triệu, kết quả hoàn toàn ngoài tính toán của bản thân.
Kỳ thật nếu không vì tiêu tốn một khoảng tiền mua các loại nguyên vật liệu thì Tiểu Hắc sẽ còn muốn giúp Dực Vũ khiến cho Hà Liệt phải tổn thất nhiều hơn.

Bản thân nó biết rất rõ số tiền mà lão già kia mang theo nên không hề lo lắng việc phía mình sẽ đấu giá thành công.

Đơn giản là nó chỉ muốn chơi xỏ đối phương một vố thật đau mà thôi.
Vật phẩm bán được giá cao ngoài ý muốn, đương nhiên Vạn Kim thương hội là người vui vẻ nhất.

Ngọc Bích miệng cười như hoa, không tiếc lời tán dương màn đấu giá đặc sắc, thổi phồng lên tận mây xanh.

- Bọn Mặc Kiếm Môn thọt gậy bánh xe đáng chết.

Sẽ có một ngày ta khiến cho bọn chúng biến mất vĩnh viễn khỏi Chân Võ Môn.
Thở ra một hơi, cầm lấy Trảm Thiên Kiếm, tâm tình của Hà Liệt vô cùng khó chịu.

Mặc dù đem bảo kiếm về tông môn dâng lên chưởng môn chắc chắn sẽ đổi được lợi ích không nhỏ, nhưng lão ta vẫn ghi thù Dực Vũ trong lòng.
Buổi đấu giá hạ màn ngay sau đó.

Lần lượt khách nhân lũ lượt kéo nhau ra về, kẻ đoạt được vật phẩm thì xuân quan đầy mặt, người không được gì thì than ngắn thở dài.

Vốn tranh giành thì không thể vui cả nhà được, nên cũng chẳng có ai quá để trong lòng.

Trừ một người...
- Khốn kiếp, lão gia hỏa kia trốn tiệt ở xó xỉnh nào rồi sao vẫn không thấy lộ diện?
Đứng tại tại cổng Vạn Kim đấu giá hội, Hà Liệt chủ ý muốn đợi Dực Vũ xuất hiện để trút giận một phen.

Tuy hai môn phái không cần phải chiến đấu sinh tử nhưng luận bàn vài chiêu để xả nỗi bực dọc trong lòng thì không phải chuyện hiếm có gì.

Đáng tiếc, lão chờ mãi vẫn không thấy đối phương xuất hiện.

- Sư phụ, tên họ Dực kia không chừng sau khi đấu giá thất bại đã vội vàng rời khỏi.

Hắn ta vốn sợ hãi người có được bảo kiếm như hổ thêm cánh, nào dám lưu lại để ăn thiệt thòi cơ chứ.
Nghe đệ tử mình nói hợp lý, Hà Liệt liền hừ lạnh một tiếng rồi không cam lòng rời đi.

Dù sao lão cũng không thể đợi mãi ở nơi này được.
Kỳ thực, đám người Thanh Hà Môn đã nghi oan cho vị trưởng lão của Mạc Kiếm Môn.

Một người tính tình cương trực như ông ta thì không thể nào sợ hãi bỏ chạy được.

Chính xác là ông cố tình lưu lại để đối ẩm đàm đạo cùng với Tiểu Hắc.
- Dực mỗ đa tạ Mộc gia đã ra tay tương trợ, ơn nghĩa này ngày sau sẽ hồi đáp.
Mặc dù không đấu giá thắng lợi được bảo kiếm, song quân tử thì không được quên ơn.

Vì thế Dực Vũ tỏ ra khách khí, lên tiếng cảm tạ Mộc gia.

Thái độ của lão hoàn toàn là chân thật tâm can, Tiểu Hắc có thể nhận ra được thông qua việc quan sát dao động của nhịp tim lẫn mạch đập của đối phương.
"Xem ra ông ta là người đáng để tin tưởng.

Hắc hắc, kế hoạch của ta đã tìm đúng đối tượng rồi"
Trong lòng đã có quyết định, Tiểu Hắc nở một nụ cười rạng rỡ lịch sự đáp lại.

Tiếp theo, nó liền từ trong người lấy ra một thanh chủy thủ, đặt trước mặt Dực Vũ và nói:
- Dực trưởng lão, ngài lịch luyện sâu dày, nhìn qua vô số thứ.

Ta có một thanh chủy thủ, không biết ngài có thể cho xin đánh giá được không?
- Haha, không thành vấn đề.
Chỉ là xem qua qua một thanh chủy thủ thì chẳng phải việc to tát gì, Dực Vũ liền cười to đồng ý ngay lập tức.

Có điều, nụ cười của lão lại ngưng bặt liền sau đó mà chuyển thành một bộ dạng kinh ngạc đến lặng người.
- Thanh chủy thủ này...!không, không thể nào! Từ đâu mà ngươi có được?
Giọng nói có phần run rẩy pha lẫn kinh sợ, Dực Vũ cho thấy lão ta đang bị rung động đến mức nào.

Trái lại, Tiểu Hắc lại tỏ ra khá bình thản, nó cười nhạt lắc đầu đáp:
- Dực trưởng lão hãy bình tâm lại.

Trước không vội, trước tiên ngài có thể cho ta biết ý kiến cá nhân của ngài không?
- Cái này...!Được rồi
Nhìn Tiểu Hắc một cái thật sâu, Dực Vũ trưởng lão thở ra một hơi, tâm tình cũng ổn định trở lại.

Ông ta lấy cây chủy thủ trong vỏ ra một cái chậm rãi rồi cất tiếng bình phẩm:
- Trên phương diện binh khí ta cũng có một chút tâm đắc.

Thanh chủy thủ này kỹ thuật chế tác cao thâm, có thể nhìn ra thủ pháp không hề giống với những luyện khí đại sư nổi tiếng trên thế giới.

Hình thức tuy không được tinh tế cho lắm, song độ sắc bén lại rất đáng gờm, có lẽ liên quan đến cách luyện chế độc môn của người chế tác.

Nguyên liệu không quá đặc biệt, loại kim loại này tuy không dễ tìm như các loại phổ thông nhưng tuyệt không phải là quý hiếm hãn hữu.

Từ đó ta càng có thể công nhận tay nghề luyện khí của người tạo ra thanh chủy thủ này cao minh vô cùng.

Nghe được những lời đánh giá của đối phương, Tiểu Hắc ngoài mặt thong dong nhưng trong lòng lại cười đắc ý không ngớt.

Không ngờ binh khí nó chế tác lại được đánh giá cao đến vậy, nếu không với địa vị của Dực Vũ cũng không phải dành nhiều lời thưởng thức như thế.

Cố nhịn không để lộ ra điều gì, nó lại tiếp tục hỏi:
- Vây theo trưởng lão ngài thì phẩm cấp của thanh chủy thủ này ở cấp độ nào? Tay nghề của người chế tạo ra có thể so sánh với cái gì đệ nhất luyện khí sư Triệu quốc không?
- Về phẩm cấp thì...!rất khó nói.

Tiêu chuẩn về binh khí thông thường không phù hợp với cách luyện chế của vị luyện khí sư này.

Nếu đơn thuần chỉ so về độ sắc bén thì ta có thể xác định thanh chủy thủ đã vượt qua tuyệt phẩm binh khí phẩm cấp.

Còn về lợi hại đến đâu thì thật xấu hổ, ngay cả bán thần cấp binh khí ta cũng chưa chừng được tiếp xúc nên không thể đưa ra nhận định được.

Còn về so sánh bản lĩnh với Cao Kính Chi, ta đây càng không đủ tư cách để bình phẩm.
Là người cương trực, Dực Vũ không dám ba hoa xảo ngữ, nên ông ta chỉ dám bàn luận trong khả năng kiến thức của mình.

Điều này làm cho Tiểu Hắc có phần cụt hứng, nhưng rất nhanh nó liền trở lại bình thường.
Thế gian có muôn vạn người, kỳ nhân dị sĩ vô số.

Một kẻ chỉ mới bước những bước chân đầu tiên vào luyện khí đạo như nó làm sao lại chỉ vì thành công nhỏ bé ở những binh khí phàm cấp làm cho mụ mị đầu óc rồi? Khẽ cười nhạo sự vô tri của mình, Tiểu Hắc đôi mắt lại trở nên trong veo không chút tạp niệm.

Ngộ Đạo Thạch trước ngược nó bất ngờ lặng lẽ tỏa ra một loại năng lượng không dễ gì cảm nhận được.
"Không tự phụ, giữ bản tâm mới không rơi vào trầm luân.

Tiểu tử này không tệ, con đường tương lai còn rất dài, hi vọng ngươi sẽ có thể vượt qua được tất cả tạp niệm của nhân sinh."
Vẫn luân quan sát đệ tử của mình.

Diệp Thanh Hàn khẽ khen ngợi một câu.

Dù là người tu tiên cũng không dễ dàng đoạn tiệt được những cám dỗ xung quanh mình.

Vì thế rất nhiều kẻ đã rơi rụng trên con đường truy cầu đại đạo, tệ hơn là không ít người lại u mê rơi vào ma đạo, không thể quay đầu.
Trở lại với cuộc đối thoại giữa Tiểu Hắc và Dực Vũ, thấy mọi việc đều diễn ra như kế hoạch, nó liền quyết định tiếp tục tung ra một tin tức chấn động khác:
- Nếu ta nói Mộc gia có thể lấy ra một thanh bảo kiếm cùng phẩm chất và được chế luyện cùng một người thì Dực trưởng lão thấy thế nào?
- Ngươi nói...!Binh khí này vẫn có thể lấy ra mà còn là bảo kiếm?
Người luyện kiếm ai ai cũng là kiếm si, trân quý kiếm hơn bất cứ thứ gì.

Vừa rồi Dực Vũ còn nhìn thanh chủy thủ tiếc nuối vì không phải vũ khí mà ông ta sử dụng được thì giờ đã khác.

Chỉ cần có binh khí cao cấp trong tay, thực lực của lão chắc chắn sẽ đại tăng, tại phương diện cảm ngộ kiếm đạo không chừng cũng sẽ có tiến bộ không ít.
- Ta chỉ là một tiểu hài, làm sao dám nói dối trước mặt ngài cơ chứ.

Uy tín của Mộc gia lại không cần phải nghi ngờ.
Tiểu Hắc hai mắt khẽ híp lại, con cá cuối cùng cũng cắn câu rồi.
- Được, ta tin tưởng.

Nếu Mộc gia thật sự cầm ra được bảo kiếm bực này, chỉ cần ra giá Dực Vũ ta sẽ cố gắng để đáp ứng.
Người chết vì kiếm quả không sai.

Thậm chí ông ta còn không quan tâm đến thương lượng giá cả nữa.

Tiểu Hắc khẽ nhếch môi cười như không cười rồi lắc đầu đáp:
- Ngài xem thường Mộc gia quá rồi.

Tiền chúng tôi không thiếu, càng không đem một bảo vật vạn kim khó cầu ra để bán vì kim tệ.

- Như vậy thì các người cần gì?
Ánh mắt Dực Vũ lóe lên hỏi lại.

Lão cũng không quá đần độn, nếu cần tiền Mộc gia có thể đem bảo kiếm đến đấu giá hội sẽ thu về nhiều hơn.

Bọn họ không cần thiết phải đến tìm bản thân mình, Mạc Kiếm Môn cũng không phải đại phú hào trong Ngũ Hợp Phái.
- Hắc hắc, bảo kiếm tặng anh hùng.

Mộc gia muốn đem tặng nó cho ngài, không biết ý Dực trưởng lão thế nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui