Đệ Nhất Thần Thâu


"Giang hồ hiểm ác, lòng người sâu không thấy đáy."
Người trong võ lâm đều biết câu nói mà bất kỳ ai khi chập chững luyện võ đều đã được các bậc tiền bối nhắc nhở liên tục.

Vậy mà có bao nhiêu người thật sự thấu hiểu, thật sự lựa chọn một con đường đi sáng suốt cho bản thân mình.
Như Hà Liệt, lão một đời ngang dọc, giết người vô số, kẻ thù cũng không thiếu.

Thế nhưng lão ta vẫn ung dung tự tại cho đến ngày hôm nay mà không gặp bất kỳ trắc trở gì đáng nói.

Tâm lí chủ quan đã khiến cho lão ta phạm phải sai lầm chí mạng, kết cục muốn hối hận cũng đã muộn màng.
Người ta đã biết danh tự ngươi là trưởng lão Thanh Hà Môn mà vẫn xuống tay thì nói lên điều gì? Chứng tỏ kẻ địch có năng lực tiêu diệt ngươi hoặc chí ít là đã dựng sẵn thiên la địa võng.

Vậy mà thay vì xoay người bỏ chạy giữ mạng thì lão ta vẫn hung hăng đưa thân vào miệng cọp thì có thể trách được ai đây chứ.
Lục lọi trên người Hà Liệt không tìm thấy Dạ Lan Thảo, ánh mắt của Tàng Bào nhíu lại.

Hắn ta hướng hai vị hắc y nhân còn lại nói:
- Theo như ước định linh thảo sẽ thuộc về các ngươi.

Hiện tại Dạ Lan Thảo không tìm thấy thì ta cũng không có cách nào, Trảm Thiên Kiếm này ta sẽ giữ lấy.

Còn lại ngân lượng và những thứ khác các ngươi cứ tùy ý.
- Không cần, mục tiêu bọn ta là linh thảo.

Nếu không có trên người Hà Liệt thì chắc rằng lão ta đã giấu đi nơi nào rồi.

Vậy hợp tác giữa chúng ta xem như kết thúc, xin cáo từ.
Hai tên hắc y nhân rất dứt khoát, vừa đáp lời xong thì lập tức khinh công biến mất trong màn đêm.

Cử động này có phần ngoài dự kiến của Tàng Bào, hắn hừ lạnh một tiếng rồi như có điều cố kỵ nên không có ý định đuổi theo.
- Bỏ đi.

Với thực lực của ta muốn hạ sát hai tên kia quả thật không dễ.

Bây giờ giải quyết cái xác của tên họ Hà trước rồi tính sau.
Cẩn thận quan sát bốn phía, Tàng Bào mới lấy lửa thiêu xác của Hà Liệt.

Tiếp đó, hắn ta cũng nhanh chóng rời đi, tránh có kẻ nhìn thấy để phát sinh chuyện không hay.
Từ đầu, hắn và hắc y nhân kia cũng vì lợi ích mà liên minh với nhau.

Vừa rồi trong lòng Tàng Bào đang do dự ý đồ giết người diệt khẩu.

Cuối cùng hắn ta lựa chọn từ bỏ vì khả năng thành công không cao mà đối phương cũng không tìm ra Dạ Lan Thảo nên không đáng cho hắn mạo hiểm.
Còn về hắc ý nhân có tiết lộ chuyện giết Hà Liệt ra không vốn chẳng quan trọng.

Tên kia đã che giấu diện mạo thì chắc chắn không muốn người khác biết thân phận của mình.

Võ công của gã cũng không phải người trong Ngũ Hợp Phái.

Nếu vậy thì cho dù có tung tin đồn ra cũng không có bằng chứng, kết quả cũng không làm gì được hắn ta cả.
Sau khi Tàng Bào rời khỏi được nửa canh giờ, từ trong một bụi rậm gần đó vang lên tiếng nói:
- Hắn ta thật sự đã bỏ đi khá xa, hai ngươi có thể đi ra được rồi.
- Lần này may mắn được tiền bối giúp đỡ, nếu không huynh đệ chúng tôi cũng khó lòng thoát thân.

Đáng tiếc sư tôn người đã...
Lần lượt Phương Chủng và Xà Ngũ bước ra.

Trong mắt của bọn chúng mang theo sự căm phẫn xen lẫn sợ hãi.

Hóa ra từ sớm hai tên này đã chứng kiến tất cả mọi việc, nhìn thấy được sư phụ của mình ngộ nạn như thế nào.
- Kẻ địch người đông thế mạnh.

Với chút tu vi của hai ngươi cũng chẳng thể nghĩ đến chuyện trả thù.

Tốt nhất hãy sớm tìm đường trở về môn phái để báo sự việc cho chưởng môn xử lí.

Bây giờ lão phu cũng có việc phải rời đi, các ngươi hãy tự lo lấy thân.

Cáo biệt haha.
Âm thanh không biết xuất phát từ nơi nào lại một lần nữa đáp lời rồi im bặt.

Phương Chủng cố gắng thưa chuyện vài lần nhưng không có ai hồi đáp lại.

Xem ra vị thần bí nhân kia đã thật sự đi xa.
- Sư huynh, hiện tại chúng ta phải làm gì đây?
Xà Ngũ nhìn xác Hà Liệt cháy đen mà run lên từng chập.

Một cao thủ như sự phụ của gã cũng có kết cục thê thảm như thế, nếu chẳng may gã gặp phải tên Tàng Bào kia thì chỉ có con đường chết hay sao.
- Không thể ở lại nơi đây thêm phút giây nào nữa.

Ai biết được tên trưởng lão của Hổ Lưu Phái kia có quay lại hay không.

Chúng ta sẽ cải trang đi theo đường khác về Thanh Hà Môn để tránh tai mắt kẻ thù.
Trên khuôn mặt của Phương Chủng không có bao nhiêu đau buồn.

Hắn ta vốn có nhân mạch không tệ trong môn phái, nên việc tìm một chỗ dựa khác cho mình cũng không phải điều quá khó khăn.
Ngay khi hai tên này như hai con chuột lén lút từng chút vội vàng lủi thủi trốn đi, ở một gốc cây gần đó Tiểu Hắc liền hiện thân ra.

Hóa ra thần bí nhân vừa mới nói chuyện với Phương Chủng và Xả Ngũ chính là tiểu tử này.
- Nhân sinh vô tình a
Nhìn thấy xác của kẻ vừa nãy còn đòi thủ tiêu mình, giờ chỉ còn lại một khối đen xì lạnh tanh bị đệ tử bỏ mặt, Tiểu Hắc không khỏi thở dài cảm thán.

Nếu thực lực không tăng lên, có lẽ một ngày nào đó chính nó cũng sẽ bỏ mạng tại một địa điểm vô danh không ai biết đến.
..............
Một canh giờ sau, Mộc gia Huyền Kinh.
Trong tư phòng của mình, Mộc Quốc Thái sắc mặt vui vẻ đối diện với hai hắc y nhân và Tiểu Hắc.

Ung dung pha một tách trà, ông ta cười hỏi:
- Nói như vậy, mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ như kế hoạch?
- Bẩm gia gia, mưu lược của Tiểu Hắc quả thật thần cơ diệu toán.

Chẳng những Hà Liệt đã phải bỏ mình mà ba trưởng lão kia hiện cũng đã về đến Mộc gia và được sắp xếp chỗ nghỉ ngơi.

Có bọn họ tọa trấn thì trong thời gian ngắn chúng ta có thể yên tâm phần nào.
Cởi mảnh vải che mặt ra, Mộc Bình hưng phấn đáp.

Bên cạnh anh ta, hắc y nhân còn lại không ai khác hơn chính là Văn Vô Úy.

Ông ta cũng bồi hồi cất lời:
- Chính Vô Úy ta cả đời rất ít khi nể phục kẻ nào.

Tiểu Hắc xứng đáng là một trong số đó.

Nhờ kỹ thuật châm cứu tuyệt diệu của cháu, ta mới vượt qua được cửa ải hoàng cấp trung kỳ đã vây chặt lấy ta bao nhiêu năm nay.

Ơn nghĩa này, lão phu sẽ nhớ kỹ trong lòng.
- Hì hì, Văn thúc quá lời.

Nếu Văn thúc tu vi không thể đột phá hậu kỳ hoàng cấp thì làm sao qua mặt được đám người kia.

Càng không thể vây công tiêu diệt lão già Hà Liệt dễ dàng được.
Tiểu Hắc sờ sờ mũi cảm giác có chút ngại ngùng.

Đây là lần đầu tên nhóc này được nhiều người khen tặng đến đỏ cả mặt.
Để giúp Văn Vô Úy đột phá là chuyện không khó, tích lũy của những người bị kẹt tại bình cảnh là cực kỳ sâu dày.

Giống như cả một con sông lớn bị một vách tường mỏng ngăn trở, chỉ cần phá vỡ một lỗ hổng thì tự dưng mọi thứ sẽ thuận lý thành chương mà đột phá.
Thế nhưng, Tiểu Hắc không chỉ dừng ở đó.

Nó còn dùng linh lực của mình không ngừng hỗ trợ mở rộng, phá đi những nơi bị ngăn trở bên trong kinh mạch của Văn Vô Úy.

Công việc này đòi hỏi tốn hao không ít sức lực, song thành quả sẽ rất đáng giá.

Con đường tu vi tương lai của vị Văn tiên sinh sẽ rộng thênh thang, không bị giới hạn như hiện tại.
Bỏ ra nhiều công sức vậy, Tiểu Hắc vẫn không hề tiết lộ lời nào.

Trong thâm tâm của đứa trẻ này, Mộc gia đã là gia đình, là một mái nhà mà nó cảm nhận được sự quan tâm và chân thành ấm áp.

Mộc Bình thân thiết với nó như huynh đệ, Mộc lão gia tử xem nó như con cháu ruột mà đối đãi, lại còn phụ mẫu Mộc Bình, Văn Vô Úy, Mộc Ánh Tuyết...!Chưa bao giờ nó có nhiều "người thân" như vậy trong cuộc đời mình.
- Haha cháu không cần khiêm tốn.

Kế sách của cháu đã giúp Mộc gia chúng ta giải quyết được cục diện khó khăn, phải nói là Khổng Minh tái thế.
Cười to một tràng, Mộc Quốc Thái và mọi người không ngừng hồi tưởng lại.

Đầu tiên là chiêu dụ Dực Vũ ở tiểu hội đấu giá, sau đó dàn dựng hiện trường bị bắt cóc tại Mộc gia.

Tiếp đó, Tiểu Hắc liền lặng lẽ đi đến biệt viện của Thanh Hà Môn, dùng ba tấc lưỡi và Dạ Lan Thảo làm mồi nhử để đưa Hà Liệt vào bẫy.
Phải nói khả năng tính toán thời gian của Tiểu Hắc là hết sức chuẩn xác.

Ngay khi Hà Liệt vừa định thủ tiêu nó thì cũng là lúc Dực Vũ xông đến.

Tang chứng vật chứng quá rõ ràng, hai vị trưởng lão cũng là người cao cao tại thượng, làm sao bỏ thời gian ra giải thích nhiều lời.

Kết quả là đánh một trận ầm ĩ cả lên.
Trong thời gian đó, Mộc Bình và Văn Vô Úy thì đi nhận nhiệm vụ tìm đến Cốc Ni và Đằng Thái.

Dĩ nhiên, với hai kẻ này, dùng đạo nghĩa kêu gọi vốn là thừa thải, ai cũng vì nhân dân phục vụ thì nước Yên đã sớm thái bình tịnh thế từ lâu.

Do đó, để mượn sức của hai vị trưởng lão Hàng Quan Am và Loạn Thập Đao Phái, Mộc gia liền đem hai bình Bồi Hoàn Đơn ra làm lễ ra mắt.
Cao thủ vừa nhìn đã biết hàng tốt, hai vị trưởng lão ánh mắt nóng bỏng gắt gao muốn biết nguồn gốc của đan dược.

Chuyện này Tiểu Hắc cũng sớm đoán biết nên đã căn dặn Mộc Bình và Văn tiên sinh bịa ra một vị vô địch cao nhân.

Thì ra là Mộc gia vô tình giúp đỡ được vị cao nhân kia, mà người ta lại là cái gì tông chủ của một siêu cấp đại phái nào đó ở nước Triệu.

Vì để hồi đáp, môn phái khổng lồ kia đồng ý hỗ trợ tài nguyên như binh khí, đan dược để Mộc gia phát triển lớn mạnh,
Lần này, Dạ Lan Thảo vốn sẽ được luyện đan đại sư của môn phái kia luyện chế giúp nên Mộc gia mới từ chối Ngũ Hợp Phái.

Lý do quá hợp lý khiến cho Cốc Ni và Đằng Thái vừa nổi tham niệm liền phải dẹp bỏ.

Siêu cấp đại phái đấy, trừ khi chán sống ngươi mới dám đụng đến.

Chỉ một đệ tử tầm thường của người ta cũng đủ làm thịt một vị trưởng lão của tiểu phái Yên quốc như bọn họ rồi.
Chỉ có đại phái mới dễ dàng ném ra đan dược cao cấp thế này!
Bọn họ biết rất rõ nội tình của Mộc gia nên không hề cho rằng gia tộc này có thể đào tạo ra luyện đan sư được.

Đùa sao! Luyện đan là chức nghiệp cao quý biết bao.

Cả nước Yên còn không tìm ra một vị cấp độ đại sư kia kìa.
Tưởng chừng không có hi vọng kiếm lợi gì thêm, Mộc gia dưới chiêu trò tâm lý lợi hại của Tiểu Hắc lại ném ra một miếng thịt mỡ cực kỳ thơm tho.

Nếu Cốc Ni và Đằng Thái hỗ trợ lấy lại được Dạ Lan Thảo thì khi đan dược luyện thành bọn họ sẽ được "tặng" một phần.
Cái gì là đan dược? Chính là so với linh thảo, phục dụng hiệu quả tốt hơn nhiều lần mà còn an toàn bội phần.

Vì vậy, khi vừa nghe xong điều kiện của Mộc gia, hai vị trưởng lão liền hận không thể dùng hết sức lực bú tí mẹ để chạy đến chỗ Hà Liệt.

Lỡ như lão già kia chạy mất thì không phải đan dược để đột phá của họ cũng không cánh mà bay sao.
Đáng thương cho vị trưởng lão Thanh Hà Môn, vô duyên vô cớ lão ta không hiểu vì sao ba tên trưởng lão kia lại "nhiệt tình" đến vậy.

Ta chỉ là cướp ba gốc linh thảo thôi, bất quá ta chia bớt cho các ngươi, sao lại không nể mặt nhau đến thế.
Tiếc thay, một gốc linh thảo làm sao so với đan dược chất lượng do đại sư Triệu quốc luyện chế.

Cốc Ni và Đằng Thái trong lòng đầy khinh bỉ, miệng thì chính nghĩa ngời ngời.

Hai người phối hợp với Dực Vũ đánh cho Hà Liệt tơi bời một trận.

Cũng may lão già kia còn "thông tình đạt lý" mà ném trả linh thảo trở lại, nếu không buộc lòng bọn họ phải dùng đến sát chiêu thật sự.

Khi đó, dù phải giết chết một vị trưởng lão của môn phái khác họ cũng bất chấp.
Đến đây, khả năng đoán trước tâm lí và diễn biến của Tiểu Hắc lại càng tỏ ra đáng sợ.

Nó đã chắc chắn trừ khi Hà Liệt bị nổi cơn điên, nếu không lão già gian hiểm này tuyệt sẽ không lựa chọn liều mạng.

Quả thật, kết cục hoàn toàn như dự liệu.
Mục tiêu của Tiểu Hắc là phải diệt trừ mối họa Hà Liệt.

Lão già đó quá độc ác, lại còn muốn ra tay thủ tiêu nó ngay khi nhận được Dạ Lan Thảo.

Hạng người tàn nhẫn, phi nhân tính như vậy thì có chết cũng không có gì đáng thương hai.

Không biết bao nhiêu người vô hại đã bỏ mạng dưới bàn tay của lão ta rồi
Kẻ tiếp theo xuất hiện trong mưu kế là Tàng Bào.

Cải trang làm hắc y nhân, Mộc Bình và Văn Vô Úy tìm đến hắn ta để bàn bạc việc liên minh cướp người đoạt bảo.

Vốn dĩ việc sát hại trưởng lão trong Ngũ Hợp Phái là việc nguy hiểm, rất dễ dẫn đến bị cả một môn phái trả thù.

Cho nên ban đầu Họ Tàng còn do dự không quyết.
Đến khi Văn tiên sinh đưa ra điều kiện chỉ cần một gốc Dạ Lan Thảo, còn lại mọi thứ đều thuộc về Tàng Bào.

Linh thảo có đến ba gốc, mất một thì vẫn còn những hai gốc, lại còn Trảm Thiên Kiếm đáng giá ba trăm sáu mươi triệu.

Tên này đắn đo vải phút cũng gật đầu đồng ý, ánh mắt của hắn bỗng lóe lên sự tàn nhẫn và tham lam của một loài dã thú.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui