Dương Hồng Vinh và con gái Dương An Na thấy vậy cũng không khỏi mừng thầm trong lòng, lợi dụng khoảng thời gian ông cụ Dương bị bệnh nặng, chỉ hai bọn họ đã làm việc vất vả trong công ty nhằm lôi kéo những nhân viên cấp cao, cũng không phải là không có tác dụng.
"Được rồi, tất cả trật tự."
Ông cụ Dương giơ tay lên ra hiệu cho những người đang tranh cãi ý kiến im lặng lại.
Sau đó, một đám nhân viên cấp cao dừng tranh cãi, cùng nhìn về phía ông cụ Dương.
"Cha, cha nhìn xem, rất nhiều người đều tỏ ra phản đối, con nghĩ Tân Phong nên đi lên từ nền tảng trước đã, sau này khi thành phó tổng giám đốc cũng danh xứng với thực." Giọng nói của Dương Hồng Vinh tỏ ra đắc ý mà nói với ông cụ Dương.
Ngay khi Dương Hồng Vinh cho rằng ông cụ Dương sẽ từ bỏ quyết định của mình thì ông cụ Dương cũng chỉ hừ một. tiếng: "Các người phản đối cũng vô ích, ông già này mới là người đứng đầu nhà họ Dương, ông già này nói để Tân Phong làm phó tổng giám đốc của tập đoàn Hoa Đại thì Tân Phong chính là phó tổng giám đốc của tập đoàn Hoa Đại!"
Dương Hồng Vinh chết lặng, mà đám nhân viên công ty cấp cao đang ngồi đó cũng trợn tròn mắt.
Trước đây, mọi quyết định của ông cụ Dương ở công ty đều cực kỳ dân chủ, luôn theo quy tắc thiểu số thuận theo đa số.
Thế mà sao sau khi ông cụ Dương trải qua đợt bệnh nặng thì lại cứ như trở thành một con người khác vậy, bất chấp sự phản đối của hầu hết mọi người mà cứ nhất quyết để Tân Phong làm phó tổng giám đốc của tập đoàn Hoa Đại.
Đây là ông cụ Dương sao?.
||||| Truyện đề cử: Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng |||||
"Tân Phong à, chức phó tổng giám đốc của tập đoàn Hoa Đại này có biết bao nhiêu người tha thiết mong mỏi mà không có được, nay ông cho cháu gánh vác, cháu và Như Tuyết phải là một đôi trai tài gái sắc, đưa tập đoàn Hoa Đại lên một tầm cao mới, đừng làm ông thất vọng."
Ông cụ Dương phớt lờ phản ứng của mọi người, ông mỉm cười kéo cánh tay của Tân Phong.
"Ông nội, cháu không đồng ý với quyết định này."
Nhưng mà, nằm ngoài dự đoán của mọi người, Tân Phong lại thẳng thừng từ chối chức vụ mà biết bao người ước muốn này.
Chuyện gì thế này?
Dương Hồng Vinh và con gái Dương An Na cũng bất ngờ, thấy khiếp sợ.
Miếng thịt mỡ dâng đến tận miệng rồi mà Tân Phong lại chủ động nhè ra.
"Chẳng lẽ chức vụ phó tổng giám đốc của tập đoàn Hoa Đại không làm cháu thấy thỏa mãn sao?”
Ông cụ Dương kinh ngạc hỏi phía Tân Phong.
"Cũng không hẳn, cháu cảm thấy mình không có một tí kinh nghiệm gì cả, cũng chỉ là một người tầm thường, nếu như ông nội cho cháu vào công ty làm, thì cứ để cháu đi từ dưới lên đi, chờ tới khi tích lũy đủ kinh nghiệm, có thể thăng chức rồi thì làm phó tổng giám đốc cũng không muộn." Tân Phong giải thích một câu.
Nhưng mà, đương nhiên đây không phải lời nói thật lòng của Tần Phong.
Thật ra Tân Phong thật sự không hề am hiểu gì về chuyện quản lý công ty hay làm ăn, hắn chỉ là một thằng con rể ở rể giả mạo, cho hẳn làm phó tổng giám đốc chẳng phải là vô ích hay sao?
Đến khi sau này hẳn làm tập đoàn Hoa Đại thua lỗ, Tân Phong cảm thấy mình không thể gánh vác nổi.
Cứ làm một nhân viên cấp thấp bình thường, như kiểu tài xế hay bảo vệ gì đó, cả ngày không cần làm gì, không phải chịu trách nhiệm chuyện gì, tới khi hết kỳ hạn nửa năm rồi thì có thể nhận tiền công trăm vạn rồi nghỉ việc.
Nhưng ông cụ Dương không biết suy nghĩ của Tân Phong, thấy Tần Phong từ chối chức tổng giám đốc tập đoàn hoa Đại, trong lòng ông lại càng đánh giá cao Tân Phong hơn đôi chút.
"Được rồi, thằng bé ngoan, cháu nói cũng có lý."
Rồi ông cụ Dương nhẹ nhàng gật đầu, vỗ vỗ vai Tân Phong với vẻ mặt hài lòng.
"Như này đi, cháu xem cháu thích chức vụ gì thì cứ nói một tiếng, bảo Như Tuyết sắp xếp cho cháu, ông sẽ không can dự vào."
Ông cụ Dương cười ha ha nói, ánh mắt vẫn nhìn qua nhìn lại giữa Tân Phong và Dương Như Tuyết vài lần.
"Cuộc họp cấp cao của công ty đến đây là kết thúc, tất cả mọi người giải tán đi." Sau đó ông cụ Dương phất tay với mọi người, tuyên bố tan họp.
Dương Hồng Vinh biết tính tình ông cụ Dương kỳ lạ nên cũng không hỏi gì nhiều mà chỉ dẫn mấy nhân viên cấp cao của công ty rời khỏi phòng họp.
Miễn là Tân Phong không làm phó tổng giám đốc là được. Tân Phong và Dương Như Tuyết đi tới cổng công ty cùng ông cụ Dương, đưa ông cụ Dương lên xe quay về nhà cũ nhà họ Dương.
"Tiểu Phong, Như Tuyết, từ giờ trở đi các cháu hãy nâng đỡ cho công ty."
Ông cụ Dương càng nhìn càng thấy đứa cháu rể Tân Phong của mình có thể làm nên chuyện.
Nhìn ông cụ Dương rời đi, Dương Như Tuyết quay người lại, cất giọng nói mạnh mẽ vang dội: "Tân Phong, ông nội muốn cho anh vào làm trong công ty, đúng lúc bộ phận tiếp thị còn trống một vị trí, anh chuẩn bị qua đi rồi qua bộ phận tiếp thị báo cáo, làm nhân viên tiếp thị ngay bây giờ"
"Như Tuyết, chẳng phải bây giờ tôi đã là tài xế của cô rồi sao?" Tân Phong đuổi theo Dương Như Tuyết hỏi.
"Anh vẫn là tài xế, phụ trách việc lái xe đến chỗ làm, tới công ty thì làm nhân viên tiếp thị, như vậy sẽ giúp anh nâng cao khả năng của mình!"
Dương Như Tuyết không cho Tân Phong cơ hội từ chối, nói xong cô đi thẳng về phía phòng làm việc tổng giám đốc luôn.
Tân Phong cứ nhìn chằm chằm vào cặp mông gợi cảm đó, gần như không thể rời mắt đi được.
Chỉ là Tân Phong hoàn toàn không hiểu nổi, Dương Như: Tuyết muốn hẳn nâng cao năng lực làm gì, chẳng lẽ để sau này hắn làm phó tổng giám đốc thật sao?