Đương nhiên hắn nhìn ra được Tôn Kiếm Nhân muốn biết mối quan hệ giữa mình và Triệu Lâm.
Chỉ là Tôn Kiếm Nhân càng muốn biết thì Tân Phong lại càng không nói.
Tôn Kiếm Nhân liếc nhìn Tân Phong, trong lòng cảm thấy khó hiểu, không dám chắc được lời Tân Phong nói là thật hay giả.
“Không cần không cần, chỉ là hỏi thắm một chút thôi, người anh em đã được phân công công việc gì chưa?” Tôn Kiếm Nhân nở nụ cười tươi rói, ha ha hỏi.
“Phải làm gì anh cứ nói thẳng đi” Tân Phong nói trắng ra, thầm nghĩ một nhân viên nghiệp vụ thì làm gì được chứ, không phải là đi phát tờ rơi, làm vài công việc linh tinh sao.
Nói cho hoa mỹ thì là rèn luyện năng lực, trên thực tế chính là làm việc vặt trong một công ty lớn.
Đối với người qua đường như Tân Phong mà nói, công việc như thế cũng tốt, làm nhiều hay ít cũng chẳng ai can thiệp, bản thân có nhiều thời gian tự do.
Tôn Kiếm Nhân lúng túng, không ngờ Tân Phong không mắc mưu rơi vào bẫy.
“Người anh em, cậu vừa mới tới đi làm, cần một thời gian để thích ứng. Thế này đi, cậu cầm những tờ rơi này đến quảng trường của trung tâm mua sắm để phát đi, đây là nhiệm vụ hôm nay của cậu.”
Sau đó Tôn Kiếm Nhân đưa tay chỉ xấp tờ rơi . được đặt cách đó không xa, giao việc cho Tần Phong.
Trước khi biết rõ ràng mối quan hệ thật sự giữa Tân Phong và Triệu Lâm, Tôn Kiếm Nhân cũng không dám lập tức sắp xếp. công việc nặng nhọc cho Tân Phong.
Tân Phong liếc mắt nhìn qua, tờ rơi không quá nhiều, một xấp chỉ dày tầm ba bốn quyển vở thôi, chỉ khoảng một nghìn tờ mà thôi.
“Ở trung tâm thương mại cũng đã có đồng nghiệp đang đi phát rồi, cậu có thể tới đó gia nhập với bọn họ”
“Được”
Tân Phong nghe xong rất thoải mái đi tới cầm tập tờ rơi lên, đi ra ngoài.
Tới đâu hay tới đó! Đối với công việc, Tân Phong luôn rất thoải mái.
Trước kia bị công ty sa thải xong, hắn nhanh chóng đi làm việc được ở công trường cũng dựa vào quy tắc này.
Huống chi nghề chính của hắn là đi ở rể giả, đi làm ở tập đoàn Hoa Đại chỉ là nghề phụ, tùy tiện thế nào cũng được. Dù sao thì Tân Phong cũng không trông cậy vào công việc phụ này có thể nuôi sống bản thân hẳn sau này.
Tân Phong ôm tập tờ rơi , đi khỏi cửa lớn của công ty, lấy một chiếc xe đạp công cộng, đạp tới quảng trường của trung tâm thương mại.
Quảng trường của trung tâm thương mại, một trong những nơi mua sắm lớn nhất của người dân thành phố Lỗ Na, dù đang trong thời gian kinh tế suy thoái thì vẫn có một lượng lớn người ra vào.
Một lúc sau.
Tân Phong đạp xe đạp công cộng tới quảng trường của trung tâm thương mại.
Tân Phong đưa mắt nhìn xung quanh, vẫn chưa thấy có người nào đang phát tờ rơi , làm gì có đồng nghiệp nào của hắn.
Không thấy đồng nghiệp đâu, Tân Phong cũng không để ý lắm.
Có lẽ cứ làm việc một mình thì hơn.
Giây sau, Tân Phong đã bắt đầu phát tờ rơi cho những người đi đường.
Bởi vì hôm nay Tân Phong còn có một chuyện lớn muốn làm.
Tân Phong định phát xong tờ rơi , nhân lúc rảnh rỗi sẽ liên hệ với Trần công tử, đến chữa bệnh hiểm nghèo của Trần công tử.
Nơi này có lượng người qua lại rất lớn, tốc độ phát tờ rơi rất nhanh.
Ngay khi Tân Phong sắp phát xong tờ rơi thì một giọng nữ đầy kinh ngạc vang lên đăng sau lưng hẳn.
“Tân Phong?” Nghe tiếng, Tân Phong quay đầu lại nhìn.
Từ phía sau hẳn, một đôi nam nữ quần áo chỉnh †ề đi tới, cô gái trẻ tuổi khá xinh đẹp lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên nhìn hắn.
“Thật sự là cậu à, Tân Phong!”
Cô gái trẻ tuổi thấy Tân Phong quay đầu lại, phát hiện bản thân mình không nhận nhầm người, vẻ kinh ngạc trên mặt cũng tăng lên vài phần.
“Đã lâu không gặp.”
Tân Phong nhìn cô gái trẻ tuổi đang đi về phía mình, không có bao nhiêu kích động, chỉ thản nhiên lên tiếng chào hỏi.
Đôi nam nữ này không phải ai khác, chính là bạn học cùng thời cấp ba của Tân Phong.
Trước kia Tân Phong và hai người bọn họ là đồng hương từ trấn Phổ Huyền tới thành phố Lỗ Na học cấp ba.
€ô gái trẻ tuổi tên là Lý Mạn, là lớp trưởng hồi cấp ba, người con trai còn lại tên là Chu Vân Tường, là lớp phó học tập hồi cấp ba, cũng là một cậu ấm của khối.
Còn Tân Phong, hồi còn học cấp ba hản là lớp phó học tập, mối quan hệ giữa ba người cũng không tệ lắm.
Chỉ là sau đó giữa ba người xảy ra vài chuyện không vui, sau khi tốt nghiệp cấp ba xong thì không còn liên lạc với nhau nữa.
Bây giờ, chớp mắt một cái bọn họ đã tốt nghiệp cấp ba được mười năm rồi.