"Cái gì? Anh tới đón Diệp Trường Thanh?"
Kim Ngọc Dung không thể tin nổi, nguyên một đoàn xe đều là xe sang, thậm chí chiếc xe đầu còn có giá trị trên cả trăm triệu.
Cô ta còn chưa từng được ngồi trên chiếc xe nào đắt đỏ như vậy, trong khi đó Diệp Trường Thanh chỉ là một tên tội phạm đang bị cải tạo, một tên đàn ông bị cô ta vứt bỏ, càng không có tư cách ngồi loại xe sang như này được.
Cô ta chỉ vào Diệp Trường Thanh rồi nói với tài xế: “Nhầm rồi, chắc chắn anh nhầm rồi, anh ta làm gì có tư cách ngồi loại xe này!”
Lái xe không hiểu chuyện gì, càng không biết Kim Ngọc Dung là người phương nào.
Thấy cô ta chỉ vào Diệp Trường Thanh, anh ta bèn cung kính tiến lên hỏi thăm: “Xin hỏi ngài là ngài Diệp Trường Thanh phải không?”
Diệp Trường Thanh cũng có phần không rõ, chuyện ly hôn chỉ có ba mẹ anh biết, anh không nói cho ai khác nữa.
Giờ đột nhiên có một đoàn xe sang xuất hiện, còn nói muốn đón anh.
Anh có phần bất ngờ: “Tôi là Diệp Trường Thanh, ai phái anh tới?”
Lái xe vui mừng, cười nói: “Quá tốt rồi, ngài Diệp, chúng tôi được Chủ tịch Triệu phái tới.”
Chủ tịch Triệu?
Diệp Trường Thành suy nghĩ một thoáng, Chủ tịch Triệu anh biết chỉ có một là Triệu Phong Niên.
Hiện tại, anh đã hiểu rõ mọi chuyện, nhất định là do Triệu Phong Niên xin anh xem bệnh nên mới nghe ngóng hành tung của anh.
Nghĩ tới đây, anh có chút không vui, chờ gặp ông ta rồi anh nhất định phải cảnh cáo một phen: “Vậy dẫn tôi đi gặp Chủ tịch Triệu đi.
Đi nhanh chút, hôm nay tôi còn có việc khác.”
Ồ
Lái xe vừa định mời Diệp Trường thanh lên xe thì lại chợt nhớ tới Kim Ngọc Dung cũng đang ở trên xe, bèn vội vàng xua cô ta đi ra: “Ai, sao cô vẫn còn lỳ trên xe không chịu xuống thế hả? Còn không xuống nữa là tôi động thủ kéo cô xuống đấy!”
"Tôi…"
Lúc này Kim Ngọc Dung vẫn chưa lấy lại tinh thần, cô ta không chấp nhận được chuyện Diệp Trường Thanh lại có một đoàn xe khí phách như này tới đón.
Là ai tới đón anh ta?
Vì sao lại đón anh ta?
Nhất định là có hiểu lầm ở đâu đó rồi!
Cô ta muốn làm rõ nguyên do chuyện này: “Vì sao Chủ tịch Triệu của các anh lại muốn mời Diệp Trường Thanh? Hay có người trùng tên với anh ta? Nhầm người rồi chăng?”
Người qua đường gần đó xúm tới càng ngày càng đông, chỉ một lát đã có gần trăm người vây xem.
Lái xe đang vội đưa người đi lại bị Kim Ngọc Dung hỏi nên cả giận: “Không tới lượt cô để ý tới! Cô mau đi xuống đi, bây giờ tôi vẫn đang mời cô xuống xe, là đang nói chuyện tử tế với cô rồi đấy.
Cô còn ăn vạ không xuống thì tôi sẽ không khách khí với cô nữa đâu!”
Tất cả mọi người đã có mặt đông đủ trong khách sạn, chỉ chờ Diệp Trường Thanh có mặt nên anh ta không có thời gian để dây dưa ở đây.
"Tôi…"
Trước mặt bao người, bị người ta xua đuổi với thái độ như vậy.
Kim Ngọc Dung giận dữ tới mức sắc mặt xanh xám nhưng cô ta vẫn không tin sẽ có người dùng một đoàn xe xa hoa như này tới để đón Diệp Trường Thanh.
“Anh đừng nóng giận, có lẽ anh nhầm đâu đó rồi, tôi là Tổng giám đốc công ty Trường Thanh, tôi tên…”
Lái xe đã không còn chút kiên nhẫn nào, anh ta tức giận quát lên: “Nếu cô đã không tự mình cút xuống vậy cũng đừng trách tôi không khách khí!”
Vừa nói anh ta vừa đi về phía ghế lái phụ, định ra tay kéo Kim Ngọc Dung xuống xe.
Kim Ngọc Dung sợ tới mức vội vàng chui ra ngoài, chạy ra xa ba bốn mét, thấy lái xe không đuổi theo thì cô ta mới dừng bước.
Lái xe đi tới ghế lái phụ, xoay người làm động tác mời: “Diệp tiên sinh, mời ngài lên xe.”
Diệp Trường Thanh ừ một tiếng, xoay người ngồi vào vị trí cạnh ghế lái.
Kim Ngọc Dung thấy Diệp Trường Thanh ngồi xe sang, sau lưng còn có một đoàn xe sang trọng đi theo.
Cô ta chợt cảm giác như mình vừa bỏ lỡ điều gì đó, chẳng lẽ Diệp Trường Thanh giấu diếm thân phận?
Hôm nay mới để lộ thân phận thật sự?
Người hóng chuyện bàn tán ầm ĩ, gì cũng nói được.
“Cô gái này coi thường cậu trai kia, ly hôn mà không ngờ người ta có xe sang tới đón, cô gái này muốn lên xe xong bị người ta đuổi xuống.”
“Anh xem sắc mặt cô kia đi, chắc đang hối hận lắm đấy.”
“Đàn ông mà đi loại xe này chắc chắn không phải người thường, dù ai ly hôn cũng đều sẽ hối hận cả.”
…
Kim Ngọc Dung nghe họ nói mà gần như muốn nôn ra máu, đúng là cô ta đang hối hận, thậm chí còn hoài nghi có phải mình ly hôn là sai rồi không.
Nhưng tất cả những chuyện này xảy ra quá đột ngột, cô ta không biết nên làm gì bây giờ.
Ầm ầm…
Tiếng động cơ rền vang.
Koenigsegg chầm chậm lăn bánh, chiếc xe đi ngang qua trước mặt Kim Ngọc Dung.
Diệp Trường Thanh liếc mắt nhìn Kim Ngọc Dung một cái lạnh băng rồi nhắm mắt lại.
Trong lòng thầm nói: “Tạm biệt quá khứ! Tôi phải bắt đầu cuộc sống mới, một cuộc sống đặc sắc hơn trước kia.”
Diệp Trường Thanh mở to mắt, đôi mắt lộ rõ ánh sắc bén, anh nói với tài xế: “Tăng tốc đi, tôi không có nhiều thời gian!”
Ầm ầm…
Lái xe đột ngột đạp chân ga, động cơ phẫn nộ gào thét.
Koenigsegg tựa như mũi tên vọt đi.
Đằng sau là từng chiếc xe hơi nhanh chóng đuổi theo, đoàn xe đi thẳng.
Bụi đất tung bay.
Kim Ngọc Dung bị bụi đất bao phủ, híp mắt lại, cô ta đi về phía ven đường, chờ bụi bặm tan bớt thì mặt mũi cô ta đã toàn bụi.
Không còn chuyện để hóng, người đi đường xung quanh giải tán đi.
Một mình Kim Ngọc Dung đứng ven đường, im lặng ngẩn người, những chuyện vừa xảy ra, cô ta vẫn chưa thể tin được.
Nơi xa có một chiếc Porsche màu lam mới tinh đang chậm rãi đi tới, dừng ở trước cổng Cục Dân chính.
Cửa xe mở ra, Vương Nhất Minh bước từ trên xe xuống, vui vẻ đi về phía Kim Ngọc Dung: “Thế nào, anh vừa lấy xe mới, cố ý tới đón em đấy.”
Kim Ngọc Dung nhìn thoáng qua ô tô, nếu là trước kia thì chắc chắn cô ta sẽ vui vẻ vô cùng để Vương Nhất Minh dẫn đi hóng gió.
Nhưng chiếc xe này so với chiếc Koenigsegg đến đón Diệp Trường Thanh kia, cũng chỉ bằng giá một cái bánh xe Koenigsegg mà thôi.
Cô ta hoàn toàn chẳng còn chút hứng thú nào, nghĩ tới nếu Vương Nhất Minh tới đón cô ta sớm chút thì cô ta đã không bị mất mặt đến vậy.
Cô ta thấy hơi tức giận: "Sao anh tới muộn thế?”
Vương Nhất Minh cũng chợt nghĩ tới chuyện vừa rồi, hơi tức giận: "Vừa rồi có đoàn xe đi qua, anh đoán hẳn là đoàn xe kết hôn nhà nào đó thuê.
Toàn xe sang cả, làm xe phía sau sợ không dám vượt lên.
Xe dồn lại chặn ở giao lộ, nếu không anh đã tới đây từ sớm rồi.”
Đoàn xe kết hôn?
Kim Ngọc Dung sững sờ, chợt hiểu rõ tất cả, chắc chắn là Diệp Trường Thanh đang muốn khoe khoang trước mặt cô ta.
Vì thế Diệp Trường Thanh mới thuê một đội xe xa hoa, cũng chỉ có khả năng này mới giải thích được mọi chuyện.
Nghĩ tới cảnh mình bị xua đuổi, mất hết mặt mũi vừa rồi, cô ta tức giận tới nghiến răng nghiến lợi!.
||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||
Đồng thời cô ta càng thêm khinh thường Diệp Trường Thanh: “Chỉ có thứ vô dụng mới làm ra loại chuyện hoang đường này.
Cũng may ly hôn rồi!”
Vương Nhất Minh đoán ra được người Kim Ngọc Dung mắng là ai, còn an ủi cô ta: “Vất vả lắm mới thoát khỏi tên rác rưởi kia, nào, tới khách sạn Thiên Ngoại Thiên đi, anh mời em ăn cơm.”
Khách sạn Thiên Ngoại Thiên.
Là khách sạn cao cấp nhất thành phố Tùng Giang.
Một đoàn xe xa hoa dừng trước cửa vào bên trái khách sạn, tài xế xuống xe, mở cửa ghế phụ: “Ngài Diệp, mấy người Chủ tịch Triệu đang ở phòng riêng Văn Hỉ các.
Để tôi dẫn đường cho ngài.”
Diệp Trường Thanh xua xua tay: “Anh đi đi, tự tôi vào được.”
Lái xe vẫy tay từ biệt rồi lên xe đi khỏi.
Diệp Trường Thanh nhìn thoáng qua cổng chính khách sạn Thiên Ngoại Thiên, trong lòng trào lên nỗi xúc động, trước kia lúc làm ăn, thi thoảng anh cũng mời một vài người bạn hợp tác thương nghiệp tới đây ăn cơm.
Ba năm, khách sạn này vẫn như trước.
Anh thu lại tâm trạng, đi về phía cổng vào, phía đối diện có một người đẹp đang uống một hộp sữa bò đi tới.
Cô gái trông rất đẹp, khí chất lạnh lùng, dưới mặc váy ngắn màu đen, trên mặc áo sơ mi trắng.
Diệp Trường Thanh chỉ nhìn thoáng qua đã chẳng thể rời mắt nổi.
Thường phái nữ mặc áo sơ mi sẽ tháo một hoặc hai cúc cổ áo.
Nhưng áo sơ mi người đẹp này mặc lại để mở ba cúc áo, để lộ nơi căng phồng trắng nõn.
Tựa như vì bị gò bó quá thể nên mới căng đầy như vậy.
Diệp Trường Thanh ngồi tù ba năm, chưa từng được gần phụ nữ, giờ đột ngột bắt gặp hình ảnh quyến rũ bậc này, anh chợt thấy miệng đắng lưỡi khô.
Hai người càng lúc càng tới gần nhau, hẳn là cô gái kia đã trông thấy dáng vẻ này của Diệp Trường Thanh nên vẻ mặt lạnh như băng, nhìn qua bên cạnh.
Lúc hai người đi ngang qua nhau, chân cô gái chợt lảo đảo.
Người cô ngã sang bên cạnh.
Diệp Trường Thanh thấy thế, vội vàng đưa tay ra đỡ, trong lúc bối rối, anh chợt cảm giác như tay mình vừa chạm tới một vùng mềm mại.
A…
Cô gái thốt lên một tiếng, bàn tay nắm chặt, hộp sữa bò trong tay bị ép lại, chất lỏng màu trắng như mũi tên bắn lên gương mặt xinh đẹp của cô gái..