Đệ Nhất Thần Y


Phòng học sau giờ học thật kỳ lạ, có mấy người đàn ông cường tráng mặc âu phục, đi giày da, còn có hai học sinh mặc đồ bình thường.

Mọi người trợn tròn mắt, xem xem đối phó như thế nào.

“Tôi quả thực không trốn, đối với một kẻ đến boxing hạng ba cũng không nắm vững thì tôi cần gì phải trốn chứ?”, Tần Long vỗ ống tay áo, thản nhiên nói.

Trương Hào nằm trên mặt đất xấu hổ vô cùng, nhưng vào lúc này, đồng tử co rụt lại, anh ta đột nhiên nghĩ tới một chuyện.

“Sao cậu biết tôi là boxing hạng ba?”
Người bình thường chỉ nghe qua boxing, còn cho rằng đây là kỹ thuật cơ bản trong quân đội, nhưng không phải như vậy, boxing đã được cải tiến nhiều lần, trong những năm gần đây, boxing đã có những sự thay đổi lớn, đã được biến thành võ thuật, chia thành ba giai đoạn, các đòn boxing bên ngoài đã bị quân đội loại bỏ từ lâu.

Những người trong quân đội đều đang luyện tập võ thuật cải tiến, Các chiêu thức ngày càng khốc liệt, xảo quyệt, và hoàn hảo.

Những người lính bình thường học cấp một, còn những người lính xuất sắc như Trương Hạo, người đã có tư cách tham gia vào lực lượng đặc biệt có thể học cấp hai, nhưng vì một lần thất bại trong cuộc tuyển chọn nên Trương Hạo không thể trở thành đặc chủng binh, vì vậy đã xuất ngũ sớm, nhưng anh ta đã sớm vượt qua boxing cấp hai và tiến vào cấp ba.

Cho dù vẫn chưa thể tiếp xúc với cấp ba, nhưng vượt qua được cấp hai đã vô cùng ưu tú rồi, Trương Hạo vẫn luôn tự hào về điều đó, đây cũng trở thành tiêu chuẩn khoe khoang thường ngày của anh ta.

Nhưng không ngờ rằng hôm nay lại bị một học sinh khinh thường…
Đối với câu hỏi của Trương Hào, Tần Long tỏ ra không có hứng thú trả lời.

Anh liếc mắt nhìn Diệp Viên Viên, nói: “Hôm nay nể mặt là bạn học, tiền chữa bệnh tôi sẽ không thu nữa, ngoài ra tôi không có hứng thú với đám tiểu thư các cậu, sau này đừng tới gây phiền phức cho tôi nữa, nếu không lần sau, tôi không ngại ném các người ra ngoài đâu”.

Nói xong Tần Long chắp tay phía sau, lắc đầu đi ra khỏi phòng học.

“Tần Long, đợi đã, Tần Long!”
Diệp Viên Viên vội vàng đuổi theo, trên mặt tràn đầy lo lắng.

“Tiểu thư Diệp, còn chuyện gì sao?”, Tần Long lạnh nhạt hỏi, trong giọng nói mang theo sự chán ghét tột cùng.

Diệp Viên Viên sắc mặt tái nhợt, khẽ cắn đôi môi mỏng, thấp giọng nói: “Tần Long, cám ơn cậu cứu tôi, ngoài ra, xin lỗi… thực sự rất xin lỗi, chuyện này đều là vì tôi, đợi lát nữa khi quay về, tôi nhất định sẽ bảo cha tôi sa thải đám vệ sĩ này, xin hãy tha thứ cho tôi, được không?”
Cô gái trong mắt tràn đầy tự trách.

Tần Long nghe thấy vậy, cau mày nói: “Bạn học Diệp, đầu tiên có một việc cậu phải hiểu rõ, đám vệ sĩ này của cậu không hề sai, ngược lại bọn họ rất có bản lĩnh, nếu như cậu muốn cầu xin tôi tha thứ cho cậu mà lại đi đuổi việc bọn họ thì hoàn toàn không cần, bởi vì tôi không hề giận họ”.

“Vậy… cậu đang giận tôi sao?”, Diệp Viên Viên ngây ra.

“Đúng vậy”, Tần Long trả lời không hề do dự.

Trái tim Diệp Viên Viên đột nhiên thắt lại, giận cô sao? Cô lớn như vậy rồi, cho dù mắc bao nhiêu sai lầm cũng đều được người ta tha thứ.

Nhưng Tần Long này lại hoàn toàn khác.

“Tôi… làm sai gì sao?”, hai mắt Diệp Viên Viên ngấn lệ, nhỏ giọng nói.

“Cậu không làm gì sai”, Tần Long thở dài một hơi, bất lực nói: “Nhưng tôi gặp phải cậu thực sự rất xui xẻo đấy bạn học Diệp, cậu tự tính xem chúng ta mới gặp nhau mấy lần? Lần thứ nhất, vì cậu mà tôi bị mấy tên đô con bao vây, còn bị nhốt vào đồn cảnh sát.

Lần thứ hai, tôi không chỉ bị đầu gấu trường chặn đường, còn bị vệ sĩ của cậu đánh, cậu nói xem có lần nào không phải vì cậu không? Vì vậy hi vọng giữa chúng ta đặc biệt duy trì khoảng cách, để tránh những hiểu lầm không đáng có”.

Tần Long nói xong liền xua tay rồi rời đi, biến mất trong ngõ hẻm.

Ánh mắt Diệp Viên Viên nhất thời thất thần, bờ môi tái nhợt, ngơ ngác nhìn hướng Tần Long rời đi, không chút nhúc nhích.

Một lúc lâu sau.

“Lập tức theo tôi về, đi tìm cha tôi!”
Diệp Viên Viên nói, giọng điệu có chút lạnh lùng.

Trương Hào và đám vệ sĩ đều sững sờ, bọn họ chưa bao giờ nghe thấy một cô chủ xinh đẹp như nữ thần nói chuyện với giọng điệu như vậy.

“Vâng!”, Trương Hào cắn răng nói.

Một lúc sau, hai chiếc BMW X5 màu đen chạy ra khỏi cổng trường.

Bên trong biệt thự nhà họ Diệp.

Một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng dáng vẻ nghiêm túc đột ngột đứng dậy, ánh mắt không thể tin nhìn cô gái đang yên lặng ngồi trên ghế sô pha.

“Con nói cái gì? Viên Viên, con được bạn học cứu à?”
“Đúng vậy, bố, người đó chính là bác sĩ Đông y lần trước cứu con”, Diệp Viên Viên nói.

“Lại là thằng nhóc đó à?”, Diệp Hổ nhíu mày, suy nghĩ trầm ngâm một chút, nói: “Lần trước chuyện đó bố đã điều tra rồi, là do bang Kim Long làm ra, bọn chúng muốn dùng con để ép bố từ bỏ đấu giá mảnh đất phía Tây Nam Thịnh Hoa, bố đã cảnh cáo bọn chúng rồi, bọn chúng tạm thời sẽ không manh động đâu”.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui