Đệ Nhất Thần Y

Sân bay thành phố Tùng Giang.

Diệp Trường Thanh cùng Triệu Thu Yên ra khỏi sân bay, đi thẳng đến công ty chỉ nhánh của tập đoàn Phong Niên.

Tòa nhà tập đoàn Phong Niên, đèn đuốc vẫn đang sáng trưng.

Tất cả các lãnh dạo cấp cao đều đang họp trong văn phòng, mỗi người một cậu, bàn bạc cách giải quyết.

Lưu Ngọc Đình bên cạnh phụ trách ghi biên bản cuộc họp.

Đúng lúc này, cửa phòng họp mở ra.

Triệu Thu Yên từ bên ngoài đi vào, Diệp Trường Thanh theo phía sau. Trong phòng họp, tất cả mọi người lập tức im bặt.

Ánh mắt tập trung hết lên người Diệp Trường Thanh.

Triệu Thu Yên ngồi xuống, bắt đầu cầm tài liệu xem, cô ấy đã quên mất Diệp Trường Thanh phía sau.


Diệp Trường Thanh xách theo vali, muốn chào hỏi một tiếng rồi đi, thấy Triệu Thu Yên cúi đầu bận rộn, anh không muốn mở miệng làm gián đoạn mạch suy.

nghĩ của Triệu Thu Yên.

Người phụ trách nghiệp vụ tên là Trương Minh Viễn, ông ta thấy Diệp Trường Thanh đứng đó, nhíu mày: “Sao cậu lại ở đây?”

Diệp Trường Thanh suy nghĩ một chút, cảm thấy nói là bạn trai của Triệu Thu Yên có vẻ hơi không ổn.

Có thể anh sẽ bị người ta mắng mỏ, bèn báo chức vụ trong tập đoàn: "Tôi là tài xế."

Tài xế?

Sắc mặt Trương Minh Viễn lập tức đen lại: "Đây là cuộc họp được bảo mật của công ty, ngay cả quản lý hậu cần của các cậu cũng không có tư cách tham gia.”

“Cậu là tài xế, lên đây làm gì?"

Trong văn phòng, rất nhiều lãnh đạo cấp cao đều nhìn Diệp Trường Thanh với vẻ chế nhạo.

Lưu Ngọc Đình hơi cong khóe miệng, lặng lẽ nhìn Diệp Trường Thanh.

Cô chỉ muốn nhìn Diệp Trường Thanh mất mặt, cô chưa bao giờ coi trọng Diệp Trường Thanh, bạn của cô với anh mà kết hôn chắc chắn sẽ không có tương lai tốt đẹp.

Triệu Thu Yên nghe có người nói chuyện, quay đầu thấy Diệp Trường Thanh vẫn còn đứng đó, lúc này mới nhận ra mình đã quên béng người ta: "Tôi quên mất, anh về đi."

“Hôm nay tôi ở lại văn phòng.”

“Không về nhà đâu, anh lái xe về, sáng mai tám giờ rưỡi đến đưa tôi đi bệnh viện."


Diệp Trường Thanh ừ một tiếng, bỏ vali xuống, quay người rời đi.

Triệu Thu Yên thấy anh đi rồi, cô ấy mới đứng dậy: "Việc này có tổng cộng bốn vấn đề cần giải quyết, tôi nói cái thứ nhất trước nhé."

"Làm thế nào để kiểm soát thiệt hại xuống mức nhỏ nhất?"

Diệp Trường Thanh bước ra khỏi văn phòng, đóng cửa lại, mơ hồ nghe thấy giọng nói của Triệu Thu Yên.

Anh cảm thấy sự việc có vẻ nghiêm trọng, nhưng anh chỉ là một tài xế nhỏ bé, cho dù tập đoàn Phong Niên có xảy ra chuyện lớn đến đâu.

Cũng không liên quan đến anh. Diệp Trường Thanh đi đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, sau đó lái xe về nhà.

Về đến nơi, thấy Linh Linh đã ngủ, nhìn Linh Linh nằm trên giường, nước miếng chảy ròng ròng, anh không nhịn được bật cười.

Con bé này, có lẽ đang mơ thấy đồ ăn ngon.

Lưu Ngọc Lan thấy con trai về, vội đi rửa tay: "Con nghỉ một lát, mẹ đi nấu cơm"

Thực ra Diệp Trường Thanh không đói, nhưng anh không từ chối, cười nói: "Được, con đói muốn chết, con về để ăn bát mì này của mẹ đấy."

Lưu Ngọc Lan nghe xong, cười đi vào bếp: "Chỉ chờ con về thôi."


Diệp Thuận lẩm bẩm: "Đã muộn thế này rồi, mẹ con vẫn phải nấu mì, lần sau về sớm một chút."

Diệp Trường Thanh cười gật đầu. Trước kia, sau khi anh khởi nghiệp thành công, đã để ba mẹ nghỉ ngơi dưỡng lão, anh không muốn mẹ mình vất vả nên

trước khi về nhà sẽ đi ăn ngoài trước.

Sau này anh mới phát hiện mẹ không có việc gì làm thì tinh thần ngày càng Sa SÚT.

Sau đó anh cố ý về nhà ăn cơm, tình trạng của mẹ mới dần chuyển biến tốt, từ đó anh hiểu ra một đạo lý.

Phải để mẹ cảm thấy mình có ích.

Phải để mẹ cảm thấy anh vẫn cần mẹ, thậm chí không thể rời xa mẹ, mới khiến tình trạng của mẹ tốt hơn chút.

Diệp Thuận rót một cốc trà đưa qua: "Hôm qua Kim Ngọc Dung đến."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận