Đệ Nhất Trà Xanh Thành Trường An


Bạch phu nhân tức đến ngứa cả răng, đang chuẩn bị mở miệng mắng Bạch Nguyệt Du thì nghe thấy một giọng nữ tử loáng thoáng cố hạ thấp giọng ở phía sau lớp vải trắng truyền ra
“Bỏ đi, đám trẻ con đùa giỡn nhau thôi.


Các phu nhân nghe tiếng thì đều giật mình, ánh mắt lập tức lanh lợi hẳn lên.

—— Người phía sau lớp vải trắng lại chính là trưởng công chúa Huệ U!

Nếu đã có quý nhân mở lời, những người con lại cũng theo đó khuyên nhủ mấy câu, bầu không khí trong khu vườn bấy giờ mới hòa hoãn lại.

“Lục muội muội không phải là cố ý…” Bạch Nguyệt Như nhíu mày lại, tiến lên trước để giải thích.

“Ngũ tỷ tỷ không cần nói đâu.

” Lộ Diểu Diểu gượng gạo nở nụ cười, thoáng nhăn mặt: “Đều là lỗi của ta.



Bạch Nguyệt Du ở phía sau sốt ruột đến giậm chân, nhưng lại bị người giữ chặt lại.

Bạch Nguyệt Như thấy ánh mắt mọi người trong khu vườn vẫn đang nhìn về phía mình, biết rõ một khi chuyện này truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng không tốt tới danh khuê các của Lục muội, bèn lại định mở lời giải thích.

Ai ngờ, Lộ Diểu Diểu siết ngón tay, nhỏ giọng nói: “Không cần nói nữa, chuyện này không trách Lục muội muội.


“Không phải…” Bạch Nguyệt Như ngại ngùng muốn giải thích nhưng khi nàng ta đang muốn nói chuyện với Lộ Diểu Diểu thì lại có một người chen vào giữa cả hai.

“Đương nhiên là không trách Lục nương tử rồi, cũng chẳng trách được cô, tính tới tính lui cũng chỉ có thể nói là do đóa hoa đào này sai.


Hồ Thiện Nghi đứng chắn trước mặt Lộ Diểu Diểu tính tình bộp chộp, cười khẩy một cái, kéo tay áo Lộ Diểu Diểu rồi chắn trước mặt nàng, lớn giọng nói.

“Thúy Diệp, đá cành hoa đào này đi cho ta.

” Nàng ta hất cằm, liếc nhìn thiếu nữ trước mặt, kiêu căng nói.

“Đừng gây thêm phiền toái cho tỷ tỷ nữa.

” Lộ Diểu Diểu đứng phía sau, tủi thân khuyên bảo, nhưng chớp mắt đã kéo tay Liễu Văn Nghi đi quanh nhập tiệc, không cho tỷ muội nhà họ Bạch có cơ hội lên tiếng lần nữa.

Nàng ta cụp mắt, sắc mặt nhợt nhạt nhưng vẫn thẳng lưng, bước nhanh đi.


“Tính tình của tiểu nương tử nhà họ Lộ kia đúng là ngoan ngoãn.

” Có người khen ngợi nói.


“Dù sao cũng là nhà quyền quý, quá kiêu ngạo thì cũng không được.


“Nhà họ Bạch còn có vị kia chống lưng cơ mà.

” Cũng có người ghen ghét nói.

“Bỏ đi, bỏ đi, thưởng hoa là được rồi.

” Cũng có người trung lập, không thích chọc phài phiền phức.

Trong yến tiệc, vị trí của nhà họ Lộ ở khá gần phía trên, ở sau hai nữ lang nhà họ Bạch, một buổi tiệc nhận được vô vàn lời bàn tán của biết bao người.

Dáng vẻ Lộ Diểu Diểu đoan trang, dịu dàng, động tác đến lời nói đều văn nhã, cẩn trọng, đến cả ma ma xét nét nhất trong cung đình cũng không bắt được lỗi sai gì.

Nàng mặt đầy vui vẻ trước ánh mắt đánh giá từ khắp nơi, không vội cũng không rề rà, đến cả ánh mắt thi thoảng lại liếc tới của trưởng công chúa U Huệ cũng thản nhiên xử trí.


“Trâm cài tóc trên tóc ngươi là ngọc Kỳ Liên.



Trưởng công chúa U Huệ ngồi ở ghế chủ vị theo câu chuyện của mấy vị phu nhân, dời mắt qua phía nàng, cuối cùng dừng lại ở cây trâm cài.

Trâm ngọc màu xanh nhạt, được đẽo gọt thủ công thành hình dạng đóa hoa đơn giản, vừa tối giản vừa tinh xảo.


Lòng Lộ Diểu Diểu thoáng lạnh đi, nghĩ bụng cuối cùng cũng đến rồi, nhưng trên mặt vẫn là dáng vẻ đầy bất ngờ.

Nàng sờ trâm cài đầu trên tóc, gật đầu: “Điện hạ tinh mắt, thần nữ mấy hôm trước đọc được “Lũng Hữu du ký” của Tư Diểu tiên sinh, rất hào hứng với những gì trong sách viết nên mới cất công đi khắp kinh thành để tìm ngọc, rồi tìm thợ thủ công để chạm khắc.


Nàng nói chuyện cực kỳ trẻ con, hồn nhiên, khiến các phu nhân ai nấy đều vui vẻ, không ngừng trêu ghẹo.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận