Đế Phi Khuynh Thiên Hạ

Năm ngày, ta không gặp mặt bất cứ ai, cũng không bước ra Đào Chước cung một bước.

Chàng đến thăm ta hai lần, cũng hạ lý do ta sức khỏe không tốt không thích hợp tiếp đón ai, chối từ mọi người đến thăm. Thái y đến, ta cũng đóng cửa không gặp, Tất cả mọi việc dám hay không dám, có thể hay không có thể, ta đều làm hết.

“Nương nương, hoàng tử Mạc Trạch cầu kiến.” Vũ Tình đẩy cửa bẩm báo.

“Lui xuống, đã nói…”

“Cho hắn vào đi, ta sẽ gặp hắn ở Thu Minh Lâu.” Ta đứng dậy, cầm lấy một cái áo choàng khoác lên người, lại lấy một cây ngọc trâm từ trên giá sách, bước ra ngoài. Liên Tâm gọi ta lại: “Tiểu thư, rửa mặt chải đầu sơ qua đã, bộ dạng này của ngài, có hơi thất lễ.” Ta cười khổ một tiếng, nói: “Hắn vốn cũng không phải là người ta mong chờ gặp gỡ, tại sao phải trang điểm chỉnh xiêm y vì hắn chứ?”


Ta bước về phía Thu Minh Lâu, hoa cỏ dọc theo đường đã khô, một cảnh tượng thảm bại, chỉ có mấy cành mai ở góc cửa, còn toát ra chút sức sống, những mảng hoa tuyết đọng ở trên cành, lấp lánh dịu dàng.

Lúc ta đến đó, Mạc Trạch đứng chờ tựa lúc nào.

“Mạc Trạch hoàng tử.” Ta hơi cúi người gật đầu chào.

“Thù tu nghi, không cần khách khí.” Hắn muốn đến đỡ ta, ta đã nhanh chóng lui thân, ngăn lại: “Hoàng tử.” Ta lên tiếng, hắn rút tay lại. Bầu không khí có chút xấu hổ.

“Hoàng tử thích dùng trà gì? Trà Long Tĩnh Tây hồ hay là vân vụ Lư Sơn?” Ta phá vỡ cục diện bế tắc.

“Trà nào cũng được, đều được…” Hắn chẳng phải một nam nhân biết cách ăn nói, tướng mạo cũng không hẳn là anh tuấn thoát tục, thậm chí có còn có chút chất phác.

“Vậy dùng trà trà Long Tĩnh Tây hồ nhé, ta sai người đi pha trà!”

Hắn nắm tay của ta, vội hỏi: “Không cần!” Phát hiện mình thất lễ, hắn bỗng nhiên buông tay ra, nói: “Ta biết, ta làm như vậy, tu nghi sẽ thấy khó chịu. Thế nhưng, ta…” Hắn dừng lại: “Ta… Ta đã không thể khống chế chính mình. Ta thật lâu trước đã từng muốn, thế nhưng không biết phải nói cùng nàng thế nào. Ta biết, nàng hận ta, hận tố vương. Ta cũng biết, là hoàng tử một nước muốn kết hôn với phi tử của vị quân vương khác là chuyện hoang đường cỡ nào; ta cũng biết, mười tòa thành trì, trở thành nước phụ thuộc, ta cũng không còn mặt mũi nào nhìn bá tánh Lỗi quốc, nhìn phụ vương.” Thanh âm của ta dừng lại, thậm chí nấc nhẹ vài tiếng.


Trận ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi này, người cuối cùng thu được thiên hạ chính là tố vương. Ta, bất quá là một hồng nhan kẻ gây tai hoạ, mà nam tử trước mắt này, lại là tội nhân bị người đời phỉ nhổ.

“Ngươi đã biết rõ như vậy, cớ sao còn làm?” Ta xoay người không nhìn hắn.

“Ta không biết, lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã không thể buông tay được. Nếu như cuộc đời này không có nàng, thì ta có sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Ta yêu nàng, e rằng ta không thể đem lại cho nàng cuộc sống vinh quang, cũng không thể đem lại cho nàng cuộc sống bình an cả đời, cũng không thể để nàng được làm mẫu nghi thiên hạ, thế nhưng, chỉ cần ta còn sống một ngày, tuyệt đối không để nàng phải chịu bất cứ ủy khuất gì.”

“Chúng ta chỉ mới gặp nhau một lần. Tình yêu, nào có đơn giản như vậy?”

“Có lẽ là rung động nhất thời. Nhưng, đây chính là rung động duy nhất suốt hai mươi ba năm ta sống trên cõi đời này, ta có thể bỏ tất cả chỉ muốn đổi lấy một mình nàng. Ta cam tâm tình nguyện.”


“Mời trở về đi, hoàng tử.” Ta không muốn nói thêm gì nữa. Trái tim không cùng nhịp đập, điều này, ta hiểu rõ hơn bất kỳ ai.

“tu nghi…”

“Ngươi có mục đích của ngươi, ta cũng có tác dụng của ta, chúng ta chẳng qua là bị người điều khiển mà thôi, ta là một quân cờ, bước đi không phải do mình quyết định.”

“tu nghi quay về nghỉ ngơi, tại hạ cáo từ.” Hắn xoay người ly khai. Tay áo vung lên.

Lỗi quốc có tuyết không? Lỗi quốc có cây câu nhỏ bắc ngang dòng nước uốn lượn bên mái nhà xanh không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận