Huyền Tâm Bội nguyên bản chính là của nàng, cho dù không cần luyện hóa, vậy cũng là của U nhi. Điểm này không thể phủ nhận, hay nói cách khác, Huyền Tâm Bội vồn là thật.
Huyền Tâm Bội thật ý nghĩa điều gì. Thần Dạ lại rất rõ ràng, nàng dĩ nhiên không chút do dự đưa ình.
Tạm không nói tới những điều này, nghe U nhi nói, phảng phất tất thảy chuyện đó đều ở trong không chế của nàng. Mà nàng càng thêm có thể chuẩn xác nói ra, thời gian truyền thừa chi địa mở ra, đây là có ý tứ gì?
- Đúng vậy, chính là thực!
U nhi chớp mắt con mắt, cười nói:
- Nếu như giả, ta cũng sẽ không cầm đến làm nhân tình a!
- Nhân tình này thực sự quá nặng!
Thần Dạ cười khổ mà nói.
U nhi lắc đầu cười nói:
- Chỉ cần ngươi muốn, vậy thì có gì mà nặng hay không. Hiện tại, ngươi còn muốn trở lại trước không?
Thần Dạ không phải suy nghĩ mà nói rằng:
- Nhất định phải trở lại.
Chính mình đoạt được Huyền Tâm Bội đó là thật. Như vậy mấy cái khác chính là giả, một hồi tranh đoạt, Tử Huyên, Trạc Ly và Huyền Vũ, thế tất toàn lực xuất thủ, mặc kệ có đoạt được hay không, kết xuống cừu địch nhất định rất nhiều.
Chình mình ở nơi này lo lắng cho bọn họ, bọn họ nhất định cũng đang lo lắng ình, như vậy, cũng nhất định phải trở lại bên trong thành nhỏ kia.
- Được rồi, vậy chúng ta đi thôi!
Thành trì cũ nát, vẫn như trước rất náo nhiệt. Nhưng mọi người, lúc này đều hội tụ ở bên ngoài thành, ánh mắt từ xa nhìn một phương hướng nào đó như bất tử chiến thần.
Trên chân trời Tử Huyên, Trạc Ly và Huyền Vũ yên lặng đứng một chỗ.
Có người thông minh, do đó không chết ở trong tay Thần Dạ. Do đó, hắn nhận được tin tức Huyền Tâm Bội, tự nhiên cũng là mang trở về. Mấy chỗ Huyền Tâm Bội khác đều là giả, như vậy…
- Tiểu tử kia, sẽ không đợi đến khi truyền thừa chi địa mở ra mới xuất hiện chứ. Nếu là thế, Thái Hạo Môn chúng ta, e là lần này đây, thu hoạch được chỗ tốt trong truyền thừa chi địa sẽ không quá nhiều nữa.
Bầu trời bên ngoài thành, vô số người, tự giác chia làm hai ba nhóm.
Thính Nhất Lâu tứ đại thế lực tự nhiên là chiếm cứ bốn nơi, những chỗ khác lại là của mấy thế lực khác.
Tại chỗ chính đông phương, một đám người lăng không mà đứng. Bọn họ đều là trang phục như nhau, trước ngực vẽ một vòng hạo nhật. Bên dưới, bầu trời đám mây, ý nghĩa của nó không cần nói cũng biết, chính là một chữ “Hạo”!
Bọn họ chính là người của Thái Hạo Môn!
Một người dẫn đầu chúng nhân là người thanh niên, thân thể cao dài, cực kỳ anh tuấn, hai tay của hắn chắp ở sau lung, thần tình cực kỳ cao ngạo, phảng phất như chí cường giả đang quan sát thiên địa thương sinh.
Nghe được kẻ đứng bên cạnh nói, người thanh niên cười nhạt một tiếng, nói:
- Hắn có trở về hay không đều không đáng lo. Chúng ta bây giờ cần làm chỉ là cho thấy một thái độ mà thôi. Hắn cũng nhất định sẽ không phải kẻ cô độc. Thái độ này, người nọ khẳng định sẽ biết.
- Hắn chỉ là vận khí tốt, nhận được Huyền Tâm Bội mà thôi. Nếu như hắn có bối cảnh cường đại, vậy cũng không tính. Nếu như không có mà nói, mặc dù đến ngày truyền thừa chi địa mở ra, sau khi tiến vào truyền thừa chi địa, cũng phải giao ra Huyền Tâm Bội, trừ phi hắn vĩnh viễn không xuất hiện.
- Ha hả, thiếu môn chủ nói có lý, cực khổ như vậy mới đoạt được Huyền Tâm Bội, nếu không xuất hiện, hắn bận rộn nửa ngày là vì cái gì?
Bên cạnh người thanh niên, tiếng cười của một vị lão giả bất chợt thanh âm ngưng bặt, nói:
- Thế nhưng, thiếu môn chủ, nghe nói, mấy thế lực như Phần Ảnh Tông, mọi người đều chết ở nơi đó. Tu vi và thủ đoạn của người thanh niên kia cho thấy đều là bất phàm. Nhưng không ai biết lai lịch của kẻ này. Nếu là muốn thăm dò mà nói, không cần chúng ta xuất thủ…
Người thanh niên khoát khoát tay, nói:
- Hồ lão, Thính Nhất Lâu, Thanh Lâm Tông, Đình Sơn Cốc đều đã thu được một khối Huyền Tâm Bội, mà Thái Hạo Môn chúng ta lại không có. Đã có rất nhiều người đang âm thầm chê cười chúng ta. Nếu như chúng ta lại vẫn ẩn núp ở phía sau, chờ người khác thăm dò, thấy được người nọ không có bối cảnh, sau đó mới xuất thủ, mặt mũi của Thái Hạo Môn chúng ta cũng không còn nữa.
Lão giả được xưng là Hồ lão vội vàng đáp:
- Thiếu môn chủ nói đúng, thế nhưng…
- Hồ lão?
Thanh âm của người thanh niên hơi phát lanh, nói:
- Hành sự thế nào, ta tự có chưng mực, ta nếu có thể leo lên địa vị Thiếu môn chủ, tự nhiên cũng không phải hạng người lỗ mãng.
- Đúng, đúng!
Lão giả Hồ Hình vội vã cung kính đáp.
- Nhìn kìa, có người từ bên kia đi tới!
Mọi người vội vàng đưa mắt nhìn lại, xa xa phía chân trời, lưỡng đạo thân ảnh, nhanh như lưu tinh, mau chóng chạy tới, ước chừng thời gian một chút, đã đến được chỗ không xa .
- Chính là bọn hắn đoạt được Huyền Tâm Bội!
Những kẻ không chết ở trong tay của Thần Dạ và U nhi kia liền thấp giọng kêu gọi lên, bất chợt, thân ảnh càng là chui vào bên trong đám người. Một hồi đại chiến kia, để cho bọn họ ký ức quá mức mới mẻ. Do đó, mặc dù nơi này có đại lượng cao thủ cùng đứng, cũng vô pháp khiến cho bọn họ an tâm được.
- Đến rồi sao?
Thái Hạo Môn thiếu môn chủ thân hình lại là khẽ động. Trong lúc hô hấp, liền đã ở trên không trung, đem lưỡng đạo thân ảnh kia ngăn cản lại, bất chợt ôm quyền, cười nói:
- Tại hạ Thái Hạo Môn Thiếu môn chủ Bàng Tông không biết nhị vị xưng hô thế nào?
- Thái Hạo Môn?
Thần Dạ mày kiếm giương lên, ánh mắt lướt qua vị Bàng Tôn này, nhìn về phía đám người đông đảo ở phía sau, kế đó cười nhạt một tiếng, nói:
- Thiếu môn chủ, ta có việc trong người, không tiện trò chuyện nhiều, cáo từ!
Bàng Tông đưa tay ngăn cản lại, nói:
- Vị bằng hữu này, tục ngữ nói, đưa tay không đánh khuôn mặt tươi cười. Ta hảo ý tương giao, muốn cùng ngươi kết giao bằng hữu, mặt mũi này, ngươi cũng không cho?
- Mặt mũi của Thái Hạo Môn tự nhiên phải cho, mặt mũi của Thiếu môn chủ ngươi càng thêm phải cho, chỉ là, ta cho ngươi mặt mũi, ai lại cho ta mặt mũi? Tất cả mọi người đều là thông minh, không nhất định phải nói rõ đi sao?
Hai mắt Thần Dạ hơi híp lại một cái, xem ra, đối với Huyền Tâm Bội trên người mình, Thái Hạo Môn là thế tất phải được, bất quá, lại lo lắng phía sau bản thân có bối cảnh cường đại gì hay không, những người này hành sự thật đúng là đủ cẩn thận.
Nghe vậy ở sâu trong con mắt của Bàng Tông, một luồng hàn mang rất nhanh hiện lên. Sau đó cũng lập tức biến mất, vẫn là bình thản nói rằng:
- Làm người ngàn vạn lần không nên phong mang tất lộ, cũng không nên cự tuyệt hảo ý của người khác, vị bằng hữu này…
- Đây là hảo ý?
Thần Dạ cười xùy một tiếng, nói:
- Có chuyện cứ việc nói thẳng, ngươi cùng ta, hẳn là sẽ không trở thành bằng hữu?
- Được, ta đây liền đi thẳng vào vấn đề vậy! Thái Hạo Môn, muốn Huyền Tâm Bội mà ngươi đang nắm giữ. Tin tưởng, ở đây còn có vô số người hi vọng đoạt được Huyền Tâm Bội. Bởi vậy, ngươi nếu muốn tiếp tục nắm giữ, cần phải xuất ra thực lực nhất định. Bằng không, có lẽ mất Huyền Tâm Bội không nói, còn có khả năng, ngay cả mạng đều mất ở chỗ này.