U Nhi lạnh lùng cười cười:
- Ngươi đúng là không biết cái gì gọi là khách khí! Tốt...
Thần Dạ thỏ tay kéo U Nhi về, ánh mắt nhìn qua đám người Đình Sơn Cốc, cuối cùng nhìn lên người Từ Sơn, nói:
- Ý của Tả Lực phải chăng là quyết định cuối cùng của các ngươi?
Một câu nói lạnh nhạt, đám người Từ Sơn tâm thần rung động, có cảm giác như bị độc xà nhìn chằm chằm vào, nói:
- Vị công tử này...
- Từ trưởng lão, nếu như chúng ta cái gì cũng không có được, sau khi rời đi cũng biến thành trò cười, nếu chỗ tốt gì cũng không có thì cần gì lãng phí khí lực, chúng ta không phá hư, chẳng lẽ tư cách rời đi cũng không có?
Tả Lực đánh gãy lời của Từ Sơn, nhìn qua Thần Dạ, cười lành lạnh nói ra.
- Nói như vậy, nếu không có khả năng thương lượng, chỉ có thể dựa theo điều kiện của ngươi mới có thể liên hợp?
Thần Dạ hỏi.
- Đúng là như thế!
Tả Lực âm thanh lạnh lùng.
- Vậy được rồi!
Thần Dạ phất phất tay, nói.
Nghe vậy Tả Lực tiếng cười to, nói:
- Chư vị, thời điểm này các ngươi cũng hiểu được, trong nơi truyền thừa này chúng ta chỉ là quân cờ, có lẽ các ngươi đạt được chút chỗ tốt, có thể đến cuối cùng vẫn chỉ là quân cờ, đại trận cường đại như thế, có lẽ có thể phá vỡ, nhưng mà các ngươi có thể bảo chứng còn sống sót không? Hắc hắc, bởi vì nghĩ tới có lẽ sẽ mất mạng đấy!
- Cáo từ, chư vị!
- Đợi một chút...
- Đúng vậy a, chờ một chút!
Hai câu nói này, trong miệng U Nhi cùng Thần Dạ trước sau truyền ra như một.
- Như thế nào, nhị vị đáp ứng? Như vậy mới đúng, mọi thứ cũng không thể làm quá tuyệt, như vậy mọi người mới có lợi.
Tả Lực cười đắc ý.
- Ngươi chờ một chút...
- Đúng, ngươi chờ một chút!
Thần Dạ và U Nhi cười cười, nhìn qua người Đình Sơn Cốc, giống như lầm bầm lầu bầu nói ra:
- Một cao thủ Tôn Huyền, bốn cao thủ Hoàng Huyền, cộng thêm một ít cao thủ khác, xem như lực lượng không tệ.
Bốn thế lực lớn, có tất cả cao thủ đứng đầu bảo vệ, bởi vậy một đường đi tới cũng không ăn thiệt thòi bao nhiêu, lực lượng Đình Sơn Cốc vẫn còn nguyên vẹn, có bọn họ xem như trợ lực không tệ.
Nhưng mà Tả Lực lại từ trong lời Thần Dạ, mi tâm phát lạnh, nói:
- Ngươi có ý tứ gì?
Thần Dạ không để ý đến Tả Lực, ngược lại nhìn qua đồng bạn của mình, cười hỏi:
- Không có những người này, chúng ta mấy người không phát hiện lực lượng của chúng còn có thể thay thế sao?
Hơi trầm ngâm một lát, Trạc Ly tựu cười nói:
- Ta cùng Tử Huyên cô nương liên thủ đủ vượt qua năm lực lượng đỉnh cấp của Đình Sơn Cốc.
- Mấy người còn lại ta cố gắng một chút, cùng lắm không nghỉ ngơi nửa tháng cũng không thành vấn đề.
Huyền Vũ bĩu môi, nói.
- Đã như vậy, còn chờ cái gì?
- Thần Dạ, không muốn!
Oanh!
U Nhi nói xong, năng lượng lồ trực tiếp bao vây xuống, bốn đạo khí tức cực kỳ bá đạo xông vào người Đình Sơn Cốc, một cột lôi điện liền dừng trên đỉnh đầu của bọn họ, trong nháy mắt hào quang đã giáng xuống.
- Ngươi, các ngươi...
Tả Lực quá sợ hãi, hắn tuyệt đối không ngờ trong tình huống này đối phương còn dám ra tay với bọn họ.
Đám người Đình Sơn Cốc tự nhiên rất mạnhn, nhưng mà tứước mặt Thần Dạ chẳng khác gì con sâu cái kiến, không có gì ngoài Từ Sơn còn có thể miễn cưỡng ngăn cản, những người còn lại, tính cả Tả Lực không qua bao lâu đã bị lôi điện thôn phệ.
Lập tức từng tiếng kêu cứu mạng vang lên.
- Lâm lão ca, thỉnh hỗ trợ, thỉnh...
Bị Trạc Ly chấn trụ nên Từ Sơn kiếp sợ, hắn không cách nào bình tĩnh, hoảng sợ kêu to lên.
Nhưng vào lúc này Lâm Tu không dám nói một câu, cũng chỉ trách Tả Lực quá không có ánh mắt, biết rõ đối phương không dễ chọc nhưng lại đi chọc vào, Từ Sơn thân là trưởng lão Đình Sơn Cốc, tuy nói Tả Lực chính là thiếu cốc chủ, vừa rồi làm khó dễ thì Từ Sơn liền không nói nhiều một câu đã làm cho người biết rõ, kỳ thật trong nội tâm Lâm Tu cũng đồng ý cách làm của Tả Lực.
Nếu là như vậy, tại sao người ta cầu tình lại không quan tâm tới? Hết thảy đều là tự làm tự chịu a! Lâm Tu thở dài thật sâu, xem như không nghe.
Hắn không chút nghi ngờ, nếu như hắn có hành động gì, kết quả của hắn không quá tốt.
Thiên Địa Hồng Hoang Tháp trọng thương Từ Sơn, Thần Dạ ánh mắt nhìn qua người khác, thản nhiên nói:
- Kế tiếp, liên thủ phá trận, chư vị còn có dị nghị hay không?
- Nghe công tử phân phó.
Đình Sơn Cốc to như vậy, bọn họ nói diệt là diệt, ai dám nói cái gì?
Thần Dạ yên lặng gật gật đầu, nhìn qua U Nhi, hỏi:
- Chúng ta phải làm như thế nào?
- Ngươi nha!
U Nhi lắc đầu cười khổ, tuy nàng rất muốn giết đám người Đình Sơn Cốc này, nhưng vẫn không tìm được thời cơ, tính tình của Thần Dạ quả nhiên không chút thay đổi.
Một lát sau, U Nhi chỉ vào Huyền Linh Thánh Trận, nói ra:
- Huyền Linh thánh trận, đây chỉ là ta bắt chước được đến, bởi vậy, cho dù hoàn mỹ, thực sự y nguyên có dấu vết có thể tìm ra, chỗ đó, là mắt trận chỗ, chư vị liên thủ, nếu là có thể đủ nổ nát mắt trận, đại trận tự nhiên bị phá."
- Nhưng mà trước khuyên bảo chư vị một chút, ta nói rất đơn giản, nhưng mà vào trong trận sẽ bị đại trận tự hành công kích, các ngươi cần làm cũng không phải phản công đại trận, mà là phải nghĩ biện pháp tới gần trận nhãn, hơn nữa còn phải giảm tiêu hao xuống thấp nhất, nhớ kỹ, nếu như vượt qua mười lăm người bị thương mà không cách nào xuất lực, như vậy uy lực đại trận tăng thêm ba thành, như vậy mà suy ra, các vị cẩn thận!
Tất cả mọi người kể cả Thần Dạ nghe xong cũng hít sâu một hơi.
Mười lăm người bị thương nặng, uy lực đại tăng thêm ba thành, như thế suy tính ra, năm mươi người thì uy lực đại trận tăng lên gấp đôi.
Huyền Linh Thánh Trận này vốn ọi người cảm giác cường đại, chớ nói gấp đôi, cho dù tăng phúc ba thành cũng không tưởng tượng nổi rồi.
Thần Dạ nhíu mày, chợt giãn ra, thân ảnh khẽ động, dẫn đầu tiến vào trong đại trận.
Sau hắn là đám người Tử Huyên bọn người, Bàng Tông đi vào trong, cũng chưa từng chần chờ thêm cái gì
Đập vào mắt là hào quang trắng xóa, giống như trong sương mù, ánh mắt, linh hồn và cảm giác lực giảm xuống, mặc kệ tu vị cao bao nhiêu, năm trượng là cực hạn.
Bốn phía đại trận, tất cả đều là cảnh sắc như nhau, tất cả mọi người không phân rõ phương hướng, cho dù ở trước khi, U Nhi đã từng chỉ dẫn qua,nhưng mà sau khi đi vào đây thì không ra được.
- Chư vị, đại trận đã mở ra, các ngươi có thể bắt đầu.
U Nhi nói vang trong đại trận, mọi người chợt nhìn thấy có một đạo bạch quang phá không bay tới, chỉ dẫn ở phía trước, hiển nhiên đây là chỉ đường ọi người, tâm thần mọi người yên tĩnh hơn rất nhiều, bằng không tìm không thấy phương hướng, nói chuyện gì phá trận?
Vẻn vẹn chỉ điểm này khiến mọi người biết rõ, cái gọi là Huyền Linh Thánh Trận cường đại, nếu phá trận bình thường, tất cả mọi người chỉ sợ không còn sống rời đi..
- Chư vị, chúng ta bây giờ thương lượng một chút, làm sao bảo tồn sức lực lớn nhất, đi tới chỗ trận nhãn.
Một lát sau, Thần Dạ nói ra.