Đế Quân


Tất cả ánh mắt đều đặt ở trên một kích cuối cùng của Tử Huyên, lúc này tất cả tộc nhân Long tộc cũng đều không muốn thấy Tử Huyên thất bại
Chỉ riêng ý chí Tử Huyên biểu hiện ra đã khiến người Long tộc phải kính nể, bọn hắn tự hỏi lòng nếu là bọn họ thì tuyệt đối không có dũng khí đi khiêu chiến Đại trưởng lão
Nơi phía chân trời, Lôi Đình lập loè, đầu Lôi Long cũng không khổng lồ lắm kia phảng phất tụ tập tất cả Lôi Đình lực lượng trong thiên địa vậy, nó ầm ầm đánh tới quang điểm
Mắt thấy một màn này, Thần Dạ đột nhiên thở dài, nói:
- Trong cơ thể của ta, cũng có Lôi Đình lực lượng thuần chánh nhất, càng thêm có Lôi Đan tồn tại, nhưng ở mặt vận dụng Lôi Đình lực lượng vẫn là Tử Huyên càng hơn một bậc.
Nghe vậy, Đao Linh trong cơ thể nói:
- Tử Huyên chủ mẫu, từ nhỏ sống ở Khiếu Lôi Tông, ngày ngày làm bạn cùng Lôi Trì, phương Lôi Trì kia cũng là một thời thần kỳ trong thiên địa, thai nghén lấy Lôi Đình lực lượng tự nhiên nhất, làm bạn trong thời gian dài, giữa Tử Huyên chủ mẫu và Lôi Đình lực lượng tự nhiên sẽ có liên hệ hoàn toàn tương dung.
- Không chỉ có thể, loại thần thồng kỳ lạ này của Tử Huyên chủ mẫu cũng khiến cho nàng cảm ngộ thiên địa lực lượng càng thêm dễ dàng và rõ ràng, cho nên, chỉ cần nàng nhận được bổn nguyên lực lượng nào đó thì chỉ cần cho đầy đủ thời gian, về mặt vận dụng sẽ khó ai vượt qua được.
- Bằng không, tu vị Tử Huyên chủ mẫu sẽ không tiến nhanh vậy rồi.
Thời gian hơn ba năm, Tử Huyên từ chỉ mới mới vào hoàng huyền năm đó, thoáng cái đến khi lần nữa gặp mặt đã là Tôn Huyền, tộc độ tu luyện bực này Thần Dạ cũng không bằng.
Thần Dạ nhẹ gật đầu, đích thật là đạo lý này, đột nhiên, hắn nhíu mày nói:
- Đao Linh, chủ mẫu chính là chủ mẫu, vì sao còn tăng thêm danh tự, ngươi có ý gì thế?
- Ý của ta, không phải là ý của bản thân chủ nhân ngươi sao?
Đao Linh trêu tức cười nói.
-. . . . .
Lôi Long bá đạo, vô kiên bất tồi, trùng trùng điệp điệp đánh lên trên quang điểm, trong tiếng va đập kinh thiên kia, quang điểm liên tục bị ngăn cản hai lần rốt cục đã có run rẩy, hào quang cũng ảm đạm đi một ít.
Nhưng mặc dù vậy thì lực lượng cường đại vẫn trong thời gian ngắn nhất, xé rách Lôi Long khổng lồ kia, trùng trùng điệp điệp va chạm với Lôi Kình Diệt Thế Thương.
Keng.
Thanh âm thanh thúy nhộn nhạo ra như sóng nước, không gian quanh thân nó liền rất nhanh vỡ vụn ra từng tấc, lúc toàn thân Lôi Kình Diệt Thế Thương rung động lúc thì sắc mặt Tử Huyên cũng tái nhợt, một ngụm máu tươi phun ra ngoài.
Ngay sau đó, trên thân thương, tất cả năng lượng bị đều tan rã, trường thương bá đạo cũng bị sinh sinh đẩy lui ra, quang điểm nho nhỏ kia cho dù lực lượng hơi yếu đi nhưng vẫn vọt tới Tử Huyên.
Nhìn qua quang điểm xuất hiện, Tử Huyên không sợ chút nào, hai tay khẽ động, trước mắt, Lôi Đình lực lượng, Hỏa Diễm chi lực, Băng Hàn lực lượng, ba đạo năng lượng như thiểm điện tụ tập lại, lập tức bị nàng nắm chặt trong lòng bàn tay, trong cơ thể, huyền khí liên tục không ngừng bạo phát ra, đều vọt vào trong bàn tay trắng nõn.
- Bạo.
Ngay tiếp theo, Tử Huyên quát nhẹ, năng lượng cường đại hội tụ trong lòng bàn tay liền bị nhẹ nhàng kíp nổ.
Rầm rầm.
Từng đợt bạo tạc kịch liệt không ngừng trùng kích lấy đạo quang điểm kia, chỉ là, tuy rằng đang tiêu hao lực lượng quang điểm nhưng hiệu quả lại cũng không khá lắm.
Sau một lát, quang điểm phá tan khu vực bạo tác, ở trước mắt bao người, nuối tiếc đánh lên trên thân thể Tử Huyên.
PHỐC.
Thân thể Tử Huyên dưới một kích cường đại kia bị đánh bay đi, trọn vẹn mấy ngàn thước, sau khi đập vào một ngọn núi khác mới dừng lại.
- Tử Huyên cô nương.
Vô số tộc nhân Long tộc đều cả kinh, không thể phủ nhận, biểu hiện của Tử Huyên và Thần Dạ đã khiến bọn hắn nhận đồng, tăng thêm nghe nói bọn hắn có ân tình rất lớn đối với Long tộc bời vậy nên đều đã xem bọn họ là bằng hữu tốt nhất, bởi vậy đương nhiên không muốn thấy Tử Huyên gặp chuyện không may rồi.
Sau khi đánh tan tất cả phòng ngự công kích của Tử Huyên, Cự Long lại lần nữa hóa thành Đại trưởng lão rơi vào giữa không trung, nhìn xa xa, trong ánh mắt của hắn cũng xẹt qua một vòng lo lắng.
- Đại trưởng lão, ngài ra tay cũng quá nặng đi!
Long Hoàng có chút không vui nói.
Nghe vậy, Đại trưởng lão cười khổ:
- Bệ hạ, Thần Dạ và Tử Huyên đều đã kiên trì, ý của bọn hắn rất rõ ràng rồi, lão phu nếu như không toàn lực ra tay thì chỉ sợ bọn họ sẽ không thoả mãn.
Long Hoàng ngơ ngác một chút, chợt cũng liên tục cười khổ, đôi nam nữ trẻ tuổi này có tu vị cao sâu như thể, hiển nhiên, cũng không chỉ dựa vào gặp gỡ hoặc là thiên phú tu luyện bản thân.
So sánh ra thì trong long tộc, những người gọi là thiên tài kia phải kém sắc rất nhiều.
Nếu để cho Ngao Hiên đại chiến sinh tử với Tử Huyên thì Long Hoàng dám cam đoan, không được bao lâu, Ngao Hiên sẽ trở thành một cỗ thi thể khổng lồ lạnh như băng.
Xem ra, lối phát triển của Long tộc phải có thay đổi, nếu không, mặc dù khôi phục lại thực lực đỉnh phong ngày xưa, nhưng chỉ cần vừa đi ra ngoài, không được bao lâu sẽ lại lần nữa ngã xuống thung lũng, thậm chí sẽ diệt tộc mất thôi.
Trong khi chúng Long lo lắng cho an nguy của Tử Huyên thì Thần Dạ vẫn im im lặng lặng đứng ở tại chỗ, không hề có ý muốn tiến lên xem Tử Huyên đến cùng thế nào.
Hành động này, không cần thiết.
Đại trưởng lão cho dù toàn lực ra tay, nhưng đây chỉ là so chiêu, cũng không phải cuộc chiến sinh tử, dùng thực lực của Đại trưởng lão cũng đủ để thu phóng tự nhiên, nếu hắn cảm ứng được, cho dù chỉ là cảm thấy Tử Huyên có chút nào không ứng phó nổi thì đến cuối cùng Đại trưởng lão đã thu tay lại rồi.
Nếu hắn đã không làm thế, vậy đã nói lên, một kích này, Tử Huyên tiếp được.
Thần Dạ không tới xem Tử Huyên, không phải không lo lắng, không đau lòng.
Ước chừng mấy phút đồng hồ qua đi, trong ngọn núi kia lập tức có tiếng cự thạch rơi xuống truyền đến, chợt một lát sau, một đạo thân ảnh chật vật chậm chạp từ trong đó lung la lung lay đi ra.
- Tiếp được, Tử Huyên cô nương tiếp được.
Toàn trường lập tức bộc phát ra một hồi tiếng kêu kích động, loại vui sướng này, phảng phất như chính bọn hắn giành được thẳng lợi vậy.
Thần Dạ lúc này mới rất nhanh lao đi, chăm chú ôm Tử Huyên vòa ngực, đau lòng nói:
- Thực xin lỗi, ta lại để cho ngươi chịu khổ
- Đồ ngốc, thế nào lại chịu khổ chứ?
Tử Huyên tựa ở trên người Thần Dạ, nàng đang cực độ trọng thương, trên mặt tái nhợt lộ ra vài phần lười nhác, đầu nhẹ nhàng nghiêng một cái, liền đã cứ thế ngủ say.
- Thần Dạ, Tử Huyên cô nương không việc gì chứ?
Long Hoàng và lục đại trưởng lão rất nhanh mà đến, gấp gáp hỏi, nếu để cho Tử Huyên xảy ra chuyện, bọn hắn thật sự sẽ không dễ chịu chút nào.
- Yên tâm, không có chuyện gì đâu.
Thần Dạ cười nói:
- Long Hoàng tiền bối, sáu vị trưởng lão, không biết Hóa Long Trì, lúc nào mở ra.
Long Hoàng vội hỏi:
- Năm ngày sau, không biết năm ngày có đủ để Tử Huyên cô nương chữa thương không, nếu như không đủ, có thể đợi đến khi Tử Huyên cô nương phục hồi như cũ mới mở ra Hóa Long Trì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui